Page 52 - Kỹ Năng Tự Nhận Thức
P. 52
Thế nhưng chúng tôi lại
hiếm khi được ăn bởi mẹ lo
chúng tôi sẽ bị viêm họng vì
lạnh. Do đó, mẹ không bao
giờ cho chúng tôi tiền để
mua kem.
Một lẩn, tôi và chị Li-ô-la
dạò chơi ở trong vườn. Chị
Li-ô-la nhặt được một chiếc
ủng ở trong bụi cây. Đó là một chiếc ủng cao su đã rất cũ và bị rách.
Chị Li-ô-la xỏ nó vào đầu chiếc gậy, vác nó rong chơi khắp vườn, vừa đi
vừa vung vẩy chiếc gậy trên đẩu. Chợt có một ông đổng nát đi ngang qua
phố. Vừa đi ông vừa rao to: "Ai giẻ rách, chai lọ bán không?" Trông thấy chị
Li-ô-la vác chiếc ủng, ông ta liền hỏi:
- Này cháu bé, có bán chiếc ủng không?
Tưởng ông ta nói đùa, chị Li-ô-la bèn trả lời:
- Cháu có bán chứ. Chiếc ủng này giá đúng một trăm rúp.
Ông đồng nát bật cười và nói:
- Một trăm rúp thì đắt quá cô bé ạ. Nếu cháu muốn thì bác có thể trả
cháu hai kô-pếch và chúng ta sẽ chia tay nhau như những người bạn.
Nói xong, ông đồng nát thò tay vào túi, móc ví lấy ra đổng hai
kô-pếch trao cho chị Li-ô-la, nhét chiếc ủng rách của chúng tôi vào bao
tải rồi đi tiếp. Tôi và chị Li-ô-la hiểu ra rằng đây không phải trò chơi, mà
là chuyện mua bán thật sự. ông đồng nát đi đã lâu mà chúng tôi vẫn còn
đứng ngẩn người ngắm đổng xu của mình.
Vừa lúc đó, ông bán kem đi ngang qua và cất tiếng rao to:
- Ai mua kem dâu không?
52