Page 53 - Kỹ Năng Tự Nhận Thức
P. 53

Chúng tôi chạy vội ra, mua hai que kem loại một xu, trong nháy mắt
        đã ngốn ngấu hết và bắt đẩu lấy làm tiếc vì đã bán chiếc ủng rẻ quá. Đến

         hôm sau, chị Li-ô-la bảo tôi:

             - Min-ca  này, hôm  nay chị định sẽ bán cho ông đóng  nát một chiếc
         ủng cao su nữa đấy.


             Tôi mừng rỡ hỏi:


             - Chị lại tìm thấy một chiếc ủng trong bụi nữa à?

             -Trong bụi làm gì còn chiếc ủng nào nữa đâu. Nhưng ởtiền sảnh nhà
        ta, chị thấy có nhiều ủng lắm, chí ít cũng phải đến chục chiếc. Nếu chúng

        ta bán đi một chiếc, thì chắc cũng chẳng làm sao đâu.

             Nói xong, chị Li-ô-la chạy vào nhà và mang ra một chiếc ủng loại tốt

        và hãy còn khá mới.

             Chị bảo tôi:

             -  Nếu  như hôm  qua  ông  đồng  nát  mua  chiếc  ủng  rách  với  giá  hai

         kô-pếch, thì  lẩn  này, chắc ông ta  sẽ trả cho chiếc  ủng  hẩu  như còn  mới
         này ít nhất là một rúp. Với số tiền đó, chúng ta sẽ mua được khối kem!

             Chúng tôi chờ ông đổng  nát cả tiếng đồng  hổ. Đến  khi ông ấy xuất

         hiện, chị Li-ô-la bảo tôi:

             - Min-ca, hôm nay đến lượt em bán ủng nhé. Em là đàn ông, cho nên

        em  phải  nói  chuyện với ông  đồng  nát. Chứ không thì ông ấy lại trả cho
        chị  hai  kô-pếch như hôm qua. Mà đối với chị em  mình, bấy nhiêu tiền  là

        quá ít.

             Tôi xỏ chiếc ủng vào gậy và vung vẩy nó trên đẩu. ông đổng  nát lại
        gần vườn nhà tôi và hỏi:


             -Th ế  nào, lại bán ủng đấy à?

             Tôi lí nhí nói không ra hơi:
                                                                                    53
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58