Page 89 - Quyền Sống Và Hình Phạt Tử Hình
P. 89

Công hàm phản đối đang giảm dần (năm 2012, chỉ còn 47
          quốc gia, tức 24% số lượng thành viên của Liên hỢp quốc).
              Tại sao lại có sự thay đổi này và nó đã diễn ra như thê
          nào?  Trong  nhiều  năm  qua,  một  “động  lực  mới”  (“new
          dynamic”) đã chuyển hướng cuộc tranh luận về án tử hình
          vượt  ra khỏi  quan  điểm  của  những nước  cho  rằng,  họ  có
          chủ quyền trong việc  duy trì  hình phạt đó  như  một công

          cụ  kiểm  soát  hệ  thống  tư  pháp  hình  sự  quốc  gia.  Quan
          điểm này dựa trên nền tảng tác dụng răn đe thường được
          biết  đến  của  án tử  hình  hoặc  những  ưu  tiên và  kỳ vọng
          của ngưồi dân, tùy thuộc vào nền văn hóa của các quốc gia
          đó.  Thay  vào  đó,  “động  lực”  kể  trên  thuyết  phục  những
          quốc gia còn duy trì án tử hình rằng dù có quản lý tôt đến
          đâu, việc áp dụng hình phạt này vẫn không tránh khỏi vi
          phạm các quyền của con người được cả thế giói công nhận.
          Các quyền đó được ghi nhận trong Công ước quốc tế về các
          quyền  dân  sự và  chính  trị năm  1966  (ICCPR),  được  phê
          chuẩn  bởi  hầu  hết  các  quốc  gia,  đưỢc  diễn  giải  và  phát
          triển bởi những tổ chức nhân quyển quốc tế, các tòa án tối
          cao,  các tòa  án hiến pháp  cũng như được  ghi nhận  trong
          Hiến pháp quốc gia.

              Việc xóa bỏ án tử hình cần đến sự lãnh đạo chính trị ỏ
          cấp độ xuyên quốc gia. Hội đồng châu Âu và Liên minh châu
          Âu là hai ví dụ điển hình. Các tổ chức này đã coi việc bãi bỏ
          án  tử  hình  như  một  trong  những  điều  kiện  để  trỏ  thành
          thành viên của họ trong những năm  1990.  Nhiều quốc gia
          châu Âu nói riêng cũng hoạt động rất tích cực trong vấn đê
          này.  Trên  thực  tế,  Tòa  án  Nhân  quyền  châu  Âu  đã  thừa


          90
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94