Page 196 - Ôn Luyện Thi THPT Quốc Gia Môn Văn
P. 196

nhà văn của người dân Nam Bộ.  Họ yêu mảnh đất Tây Nguyên cũng như mảnh
         đất cực Nam Tổ quốc và người dân nơi đây bằng một tình yêu máu thịt.

             - Nhân vật cụ Met và nhân vật chú Năm,  mỗi người  một cá tính,  một hoàn
         cảnh khác nhau, song cả hai đều là tấm gương sáng ngời về tình yêu quê hương
         đất  nước,  tình  yêu  cách  mạng  sâu  nặng.  Tình  cảm  này  được  biểu  hiện  cụ  thể
         bằng  lòng tự hào về quê hương và truyền thống gia đình,  bằng ý thức  giáo dục
         con cháu để các thế hệ mai sau gìn giữ được ngọn lửa truyền thống quý báu đó.
             - Với tình cảm quý mến và cảm phục, các nhà văn đã khắc họa hai nhân vật
         một cách đậm nét, tạo ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc.




                                          ĐỀ 39



             I. Phần đọc hiểu

             Đọc văn bản:
              “Cũng vào khoảng cuối thảng ba,  các cây sầu đâu mọc ở các vùng quê Băc
         Kỳ đâm  hoa  và  người ta  thấy hoa sầu đâu  nở như cười.  Hoa  nhỏ  bẻ,  ỉấm  tẩm
         mấy chẩm  đen,  nở từng chùm,  đu đưa như đưa  võng mỗi khi có gió.  Có người
         cho hoa đó là một thứ hoa không vưomg giả như hoa đào, phong lan, mai mận...
         Nhưng các  cụ  thực  biết  thưởng hoa  lại quả  quyết không có  một  loài  hoa  nào
         thom  một cách chân  thật,  quê mùa như thế.  Bây giờ nhắc đến  loại hoa này,  tôi
         vẫn  còn  nhớ in những buối chiều vàng đi thơ thẩn  về miền  quê,  bông lạc bước
         tới một vùng cát trang ở Xuân  Trường,  Hải Hậu,  ở Phổ  Cát,  Lưong Đường,  ở
         Bình  Thuỷ,  Mai Động...  san sát những căn nhà  nhỏ  bé xanh  um  cây cối,  trắng
         xóa tường vôi, mà nhà nào cũng có vài gốc sầu đâu vượt lên như ngạo nghê khoe
         với trời cao ngất ngất những chùm bông phơn phớt màu hoa cà êm êm.
             Hỡi oi du khách đa xuân tử! Tôi đổ anh nhìn thấy những cải cây mảnh mai
         yểu điệu mang từng chùm hoa diễm kiều như thế mà lại không dừng chân đứng
         lại! Tự nhiên anh thay tim anh nhoi nhói.
              ở  đời thỉnh thoảng ta lại có cảm giác như thế mỗi khi sung sướng quả,  moi
         khi yêu nhiều quá.  Yêu hoa sầu đâu không đế vào đâu cho hết,  nhớ hoa sầu đâu ở
         quê hương ta không biết mẩy mươi! Người mẳc bệnh  lưu lý đã xa cách phần  tử
         mấy chục năm rồi mà lạ thay sao cứ đến tháng ba, nhớ đến sầu đâu mình vân cảm
         như còn thấy thoang thoảng đâu đây một mùi thơm mát mẻ, dịu dàng, mát mẻ còn


         196
   191   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201