Page 143 - Những bài Làm Văn 12
P. 143

Có  những  nỗi  nhớ  da  diết  như  nhớ  người  yêu.  Ấy  là  nỗi  nhớ  những  đêm
     trăng  lên  đầu  núi, toả  ánh  sáng dịu  dàng,  êm  mát xuống  núi  rừng thơ mộng.
     Là  nỗi  nhớ  những  chiều  nắng  trải vàng  rực trên  nương  và  những  hoàng  hôn
     bản  làng  chìm  trong  sương  khói,  những  đêm  khuya bập  bùng  ánh  lửa  ngóng
     đợi người thương đi về. Nhớ  những ngày củ  sắn  lủi chia đôi,  bát cơm sẻ  nửa,
     tấm  chăn  sui  đắp cùng trong  những  đêm  đông  giá  rét.  Nhớ  những  người  mẹ
     nắng cháy lưng, dịu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô để góp phần nuôi quân đánh
     giặc.  Nhớ  những  lớp  học  i  tờ  mái đầu  xanh  kề  bên  đầu  bạc,  tiếng  đánh  vần
     râm  ran  rộn  rã,  những  buổi  liên  hoan  đồng  khuya đuốc sáng, thắm  thiết tình
     quân  dân  cá  nước.  Nhớ  những  ngày  thán'ồ  ở  cơ  quan,  gian  nan  là  vậy  mà
     chúng tôi vẫn  ca vang  núi đèo.  Nhớ  sao tiếng  mõ  trâu  lốc cốc  lốc cốc chiều
     chiều  vang  xa trong  rừng vắng  và  tiếng  chày giã  gạo  đêm  đêm  nện  cối  đều
     đều suối xa.
        Cảnh  rừng Việt Bắc với  màu  hoa chuối đỏ  tươi  nổi  bật trên  nền  xanh  của
     lá. Ánh nắng lấp lánh trên chiếc dao người đi rừng giắt ngang lưng.  Bốn mùa,
     thiên nhiên Việt Bắc đều là những bức tranh đẹp đẽ sống động, cuốn hút hồn
     người.  Ngày  xuân,  hoa  mơ  nở  trắng  rừng.  Mùa  hè,  tiếng  ve  ngân  vang  như
     tiếng  đàn  trong  rừng  phách  nở  hoa  vàng  thắm.  Bóng  cô  em  gái  lúi  húi  hái
     măng giữa không gian vắng lặng. Mùa thu, ánh trăng rọi sáng nơi nơi, tạo nên
     vẻ thanh bình, thơ mộng. Tiếng hát ân tình thuỷ chung cứ ngân nga mãi trong
     nỗi nhớ của chúng tôi.
        Khí thế  của  cuộc  kháng  chiến  càng  ngày  càng  lên  cao.  Sức  mạnh  chính
     nghĩa  của  quân  dân  ta  như  triều  dâng  bão  cuốn.  Trên  các  nẻo  đường  Việt
     Bắc,  đêm  đêm  quân ta đi  điệp điệp trùng trùng,  ánh  đuốc  rừng  rực soi  sáng
     ngôi  sao  trên  mũ  và  những  đầu  súng  nhấp  nhô  theo  bước  quân  hành.  Dân
     công  từng  đoàn,  từng  đoàn  nối  nhau  vận  chuyển  lương  thực,  thuốc  men  ra
     mặt trận.  Ánh  lửa,  ánh  đèn  pha  xua tan  màn  sương  u  ám  của  đêm  dày.  Từ
     khắp  các  chiến  trường  Hoà  Bình,  Tây  Bắc,  Điện  Biên...  tin  chiến  thắng  dồn
     dập bay về khiến quân dân cả nước càng thêm phấn khỏi và tin tưởng.
        Giữa  khói  lửa  kháng  chiến,  Hồ  Chủ  tịch  cùng  Trung  ương  Đảng  và  Chính
     phủ vẫn bình tĩnh, sáng suốt luận bàn việc dân, việc nước;  lãnh đạo quân dân
     ta vừa đánh giặc vừa đấu tranh chống phong kiến, địa chủ bóc lột ở nông thôn;
     vừa mỏ  mang đường sá, trường  học ở  khắp nơi để  nâng cao dân trí.  Biết bao
      kỉ niệm  vui  buồn  trong  suốt chín  năm  kháng  chiến  đã  in  đậm  trong  tâm  hồn
      mỗi con  người.  Những  lần  giặc  lùng  sục,  càn  quét,  bắt bớ  hòng tiêu  diệt lực


      142
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148