Page 146 - Những bài Làm Văn 12
P. 146

II.  BÀI LÀM

      Sự  nghiệp sáng tác của  Nam  Cao tuy chỉ trên  dưới  mười  năm  nhưng  nhà
   văn đã để lại cho đời những tác phẩm văn chương có giá trị lâu dài. Suốt thời
   gian  cầm  bút,  Nam  Cao  luôn  suy  tư,  trăn trỏ  để  tìm  cho  mình  một hướng  đi
   đúng đắn, nhằm đạt được những sáng tạo nghệ thuật đích thực.
      Giữa lúc trên văn đàn nảy sinh nhiều khuynh hướng nghệ thuật khác nhau,
   thậm chí đối lập nhau, Nam Cao đã bày tỏ quan điểm một cách  lặng lẽ  nhưng
   quyết liệt trong một sô' truyện ngắn của mình.
      Theo  ông,  nghệ  thuật  phải  nói  lên  sự  thực,  không  được  thi  vị  hoá  cuộc
   sống,  đừng  làm  ánh  trăng  lừa  dối trên  nỗi  khổ  đau  của  con  người  {trăng
   sáng)  và  khẳng định :  Văn  chương không  cần  đến  những  người thợ khéo  tay,
   làm  theo  một  vài kiểu  mẫu  đưa  cho.  Văn  chương  chỉ dung  nạp  những  người
   biết đào  sâu,  biết tìm  tòi,  khơi những  nguồn  chưa  ai khơi  và  sáng  tạo  những
   cái gì chưa có (Đời thừa).

      Nam  Cao  cũng  đã  từng  thử  tài  trong  nhiều  thể  loại  và  phong  cách  khác
   nhau.  Thời  gian  đầu,  ông có  chịu  ảnh  hưởng  của thơ  văn  lãng  mạn,  loại  dễ
   dãi, thời thượng không mấy giá trị. Sau đó, ông nhanh chóng hiểu  ra rằng thứ
   văn  chương  ấy chỉ là  phù  phiếm,  không dính  dáng  gì tới  đời  sống  của  muôn
   kiếp người đang  rên xiết,  khổ đau vì đói  rét và  nô  lệ.  Nó  giống  như ánh trăng

   xanh huyền ảo đang toả mộng xuống trần gian, vô cùng quyến rũ  nhưng chính
   cái vẻ đẹp thơ mộng ấy lại chứa đựng sự lừa dối bỏi nó làm đẹp đến cả những
   cảnh thật ra chỉ tầm thường, xấu xa.
      Nhà văn  cho  rằng  nghệ  thuật chân chính  phải chứa đựng  sự thực, vì vậy,
   nó  có  thể chỉ là  những  tiếng  đau  khổ kia  thoát  ra  từ  những  kiếp  lầm  than.
   Quan điểm này có tính hiện thực và nhân đạo sâu sắc. Nam Cao từ bỏ khuynh
   hướng văn  chương  lãng  mạn  thơ  mộng  chính  là  từ  bỏ  con  đường  thoát li  ích
   kỉ.  Lựa chọn con  đường  nghệ  thuật hiện thực  là tìm  về  chỗ  đứng của mình  ở
   phía  quần  chúng  lao  khổ,  là  tự  vượt  lên  mình  để  vươn  tới  một  nghệ  thuật
   chân chính.
      Muốn trỏ thành nhà văn cần phải có hai yếu tố; cái tâm và cái tài. Cái tâm
   là cội nguồn của mọi giá trị trên đời.  Nói như đại thi hào Nguyễn  Du:  Chữ tâm
   kia  mới bàng ba  chữ tài.  Tác  phẩm  văn  chương  là  đứa con  tinh  thần,  là  tâm
   huyết nhà văn  nên  nhà văn  phải hết sức,  hết lòng với nó. Văn chương không
   chấp nhận những nhà văn có trái tim lạnh lùng, vô cảm trước đời sống, không


   10-Những bằi làm văn mẫu 12T1-Trần Thị Thln-NXB THTPHCM               145
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151