Page 147 - Những bài Làm Văn 12
P. 147

biết rung  động trước  niềm vui,  nỗi đau  của con  người,  dù  anh ta có  khéo tay
     đến  mức nào.  Bởi  lẽ văn chương không đơn thuần  là trò chơi chữ nghĩa.  Cao
     hơn thế, tác phẩm  là nơi nhà văn gửi gắm tư tưởng, tình cảm của mình đối với
     con  người và  cuộc sống.  Vì vậy, văn  chương ốhỉ dung  nạp  những  ai  biết đào
     sâu,  biết tìm tòi,  khơi những nguồn chưa ai khơi và sáng tạo những cái gì chưa
     có.  Nam  Cao  khẳng  định  nghệ  thuật là  sự sáng tạo đích thực.  Một tác phẩm
     phải rnang sắc thái, phong cách của riêng nhà văn sinh  ra nó chứ không phải
     của  một ai  khác.  Văn  chương  tối  kị  sự  đơn  điệu,  công  thức  và  sáo  mòn  bỏi
     những  điều  đó  sẽ  gây  ra cho  người  đọc  câm  giác tẻ  nhạt,  nhàm  chán.  Nhà
     văn  là  người  sáng  tạo  ra cái  đẹp  nên  phải  luôn  luôn  đào sâu  suy  nghĩ trước
     cuộc sống  muôn  màu  muôn  vẻ  để  phát hiện  ra sự  phong  phú,  đa dạng  của
     nó,  lấy nó  làm  cơ sở cho những  sáng tác của mình. Từ đó tạo cho  mình  một
     bản sắc riêng, tiếng nóiTiêng trên văn đàn.
        Muốn vậy,  nhà văn  phải bám  sát hiện thực,  biết mở lòng ra đón lấy tất cả
     những  vang động của đời.  Độ dày vốn sống cùng với tài  năng  là tiền đề vững
     chắc cho  mọi  hoạt động  sáng  tạo của  nhà  văn.  Những  vấn  đề  mới  mẻ,  độc
     đáo cả về  nội dung lẫn  .ighệ thuật thể hiện sẽ  là những cống hiến thực sự có
     giá trị của nhà văn cho nghệ thuật và cuộc sống.
        ở  Nam  Cao  có  sự  thống  nhất triệt để  giữa  quan  điểm  và  thực  tiễn  sáng
     tác.  Ông  là  một trong  những  nhà  văn  được  đánh  giá  là  có  lương  tâm  nghề
     nghiệp và tinh thần trách nhiệm cao.

        Có thể coi Điền trong  Trăng sáng và  Hộ trong  Đời thừa chính là  nhân vật -
     tư tưỏng  của  nhà  văn  và  hai truyện  ngắn  này  là  tuyên  ngôn  nghệ  thuật của
     ông.
        Hộ  là  một văn  sĩ nghèo,  có  tài  năng,  muốn  sống  một cuộc  sống tốt đẹp,
     muốn trở thành  nhà  văn  có  tâm  huyết nhưng anh  bị cuộc đời  nghiệt ngã  níu
     kéo và vùi ơập.
        Khát vọng vươn tới những điều cao đẹp mâu thuẫn với thực tế đen tối phũ
     phàng  đã  đưa tới  sự giằng xé  triền  mtên trong  nội tâm  anh.  Với tư cách  một
     Iihà văn, Hộ hằng mong ước tạo ra những tác phẩm thật có giá trị  vượt lên tất
     cả  các bờ cõi và  giới hạn,  bằng  cách khơi những nguồn  chưa  ai khơi và  sáng
      tạo những cái gì chưa có.  Nhưng vì miếng cơm manh áo hằng ngày, anh đành
     phải viết vội  vàng,  cẩu  thả,  phải  cho  in  thứ  văn  chương  quấy loãng để  kiếm
     chút tiền  ít ỏi  nuôi vợ  nuôi con.  Là  người  có  liêm  sỉ,  nhiều  khi  Hộ  đỏ  mặt, tự



      146
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152