Page 148 - Những bài Làm Văn 12
P. 148

mắng mình là một thằng khốn nạn,  một kẻ bất lương, không đem đến cho văn
   chương một cái gì mới mẻ  và hữu  ích.  Nỗi đau  này không ngớt giày vò  lương
   tâm  Hộ, một nhà văn có tâm, có tài mà phải sống giữa cuộc đời đen bạc.

      Truyện  ngắn  Đời thừa thể  hiện  quan  niệm  về  nghề  văn và trách  nhiệm  xã
   hội của nhà văn. Nam Cao cho rằng nghề văn là một hình thái lao động xã hội
   nghiêm túc và sáng tạo, mục đích  nghề  văn  nhằm tới  là  nhân đạo.  Nó có tác
   dụng giáo dục, cảm hoá rất lớn đối với con người. Một tác phẩm có giá trị phải:
   chứa  đựng  được  một  cái gì  đó  lớn  lao  mạnh  mẽ,  vừa  đau  đớn  lại  vừa  phấn
   khởi.  Nó ca tụng lòng thương,  tinh bác ái,  sự công bình...  Nó làm cho người gần

   người hơn.
      Bên  cạnh  đó,  Nam  Cao cũng  nêu  lên  quan  điểm  về  mối quan  hệ  gắn  bó
   giữa nghệ thuật và đời sống,  ông  muốn  đặt cuộc sống  lên trên văn chương.
   Nhà văn muốn viết cho tốt trước hết phải sống cho tốt, cho nhân đạo.
      Nhân vật Điền trong truyện ngắn  Trăng sáng cũng chính là bóng dáng của
   Nam  Cao.  Giống  như  Hộ,  Điền  rơi  vào  bi  kịch  của  mâu  thuẫn  gay  gắt  giữa
   khát vọng cao đẹp và  hiện thực tầm thường.  Mộng văn chương của Điền thật
   lớn  nhưng  nó  bị giam  cầm,  bó  buộc trong cái  khung chật hẹp của cuộc sống
   khốn  khó, cơ cực hàng  ngày.  Bị  áo cơm ghì sát đất, Điền trở  nên tầm thường
   như bao kẻ  khác. Anh chỉ có  một con đường duy nhất để đến với văn chương
   là  phải chấp nhận hiện thực,  phải  mở lòng ra đón lấy tất cả  những vang động
   của  đời và  ngòi  bút của anh  phải  nói  lên  nỗi khổ đau  đang  đè  nặng  lên  mỗi
   kiếp người.
      Nam  Cao viết về  người nông dân  rất sâu sắc và cảm  động.  Nhà văn  phát
   hiện đằng sau cái vẻ  lam  lũ, thô kệch của họ là những đức tính vô cùng đáng
   quý:  lòng  vị  tha,  đức  hi  sinh  {Lão  Hạc,  Dì  Hảo)-,  khát vọng  được  sống,  được
   yêu  thương  (Lang  Rận,  Chí Phèo...).  Nhà  văn  đi  sâu  phân  tích  đời  sống  tâm
   linh của mỗi số phận trong từng cảnh huống khác nhau để cảm thông, chia sẻ
   nỗi đau  thướng,  bất hạnh  bao  phủ^lên  mọi cuộc đời  nghèo  khổ  (Một bữa  no,
   Nghèo,  Nửa đêm...).
      Điều lớn lao mà Nam Cao phát hiện ra chính là cái cốt  lõi bản chất của con
   người. Cho dù hiện thực xã hội có đen tối, phũ phàng  đến đâu cũng không dập
   tát  nổi tiếng  nói của  lương tri,  không thể  huỷ  diệt hoàn toàn  nhân  cách.  Nhà
   văn  yêu  thương con  người  nên  căm  phẫn  tất cả  những  gì xâm  hại  đến  quyền
   sống,  quyền  làm  người.  Những  tác  phẩm  của  ông  đều  chứa  đựng  nhiều  bài



                                                                         147
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153