Page 177 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 177
sống dưới chế độ xã hội chủ nghĩa và lần lượt vào Đoàn vào Đảng, nổi chí
hướng của cha mà chiến đấu phục vụ nhân dân, phục vụ Đảng”.
3. Vâng lời cha mẹ, chị em chúng tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt công
việc ở cơ quan, đổi xử chan hòa đoàn kết với đổng nghiệp, giữ cách sống
bình dị như mọi người quanh mình. Trong những năm tháng khó khăn,
thiếu thốn sau giải phóng, nhà nhà đểu phải lo toan cho cuộc sống hàng
ngày, tuy cha tôi có một số tiêu chuẩn ưu đãi nhưng đổng lương của cha
mẹ, chị em chúng tôi cộng lại vẫn quá ít so với nhu cầu khi các cháu ra đời.
Nhà có mảnh vườn còn rộng, cha tôi nói chặn lại dành nuôi thêm gà vịt,
trồng thêm rau trái. Tôi còn nhớ rõ những ngày ấy, bước chân ra khỏi cơ
quan là đạp thẳng tới Cẩu Sắt mua cám cho cút, tới nhà dựa xe vào tường
là vội vàng dọn chuồng, rồi trộn cám cho ngày mai, mang giỏ trứng đi bỏ
mối, nhiều bữa chín mười giờ đêm mới ăn cơm chiếu. Gia đình chị tôi thì
nuôi heo, không biết bao nhiêu mồ hôi công sức phải đổ ra cho tới ngày
một con xuất chuồng, những đêm heo bệnh một hai giờ sáng vợ chồng còn
hì hụi đánh gió, chích thuốc cho chúng. Cha thấy chúng tôi vất vả cũng
xót xa lắm, ông hay xuống dưới chuồng nhắc chúng tôi nghỉ tay ăn cơm,
lúc rảnh việc ông giúp cho cút ăn, thay nước uống. Mỗi khi đọc báo nói vế
cách chăn nuôi hay có giới thiệu giống mới ông để riêng sang một bên đưa
cho chúng tôi tham khảo. Khi bán heo, gia đình làm một bữa liên hoan
nhỏ, ông cười rất vui nghe chúng tôi tính toán kết quả lao động của mình.
Đến hôm nay vui miệng kể lại chuyện chị em tôi chăn nuôi, những
người không biết chúng tôi thời ấy vẫn khó có thể tin rằng gia đình của
một lãnh đạo cao cấp cũng phải làm lụng vất vả. Có phải hằng ngày tận
mắt nhìn thấy những khó khăn thực tế ấy, mà ông thấy bức xúc phải đẩy
mạnh công cuộc đổi mới cho nhân dân bớt khổ không?
Có lần ra công trường làm việc, thấy tôi đẩu tóc đầy bụi, áo mướt mổ
hôi, một bác thợ điện già bảo; “Không thể ngờ cô là con ông Linh. Trước
1975 như cô phải lên xe xuống ngựa, ăn trắng mặc trơn chứ đâu cấn đi làm
kiếm tiến như tụi tôi thế này”. Tôi nghe xong chỉ biết cười, nhưng trong
lòng chợt thấy tự hào, những người cộng sản như cha tôi, và các đổng chí
của ông chiến đấu hy sinh đâu phải vì mục đích cho con cái mình sướng
hơn mọi người.
176