Page 179 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 179
Tôi chỉ nhớ vài chuyện nhỏ, nhưng nghĩ lại hình như có ý nghĩa không
nhỏ. ở thời điểm cha tôi nhận trọng trách, ngoài khủng hoảng vê’ kinh
tế, Đảng còn đang đối với một khủng hoảng về lòng tin, mỗi việc làm của
người lãnh đạo đểu được cán bộ, nhân dân theo dõi và bình luận rất sát.
Cha tôi muốn tìm lại lòng tin của dân với Đảng từ những điểu đơn giản
nhất. 'Và có lẽ ông đã làm đúng. Đầu năm 1998, bảy năm sau khi ông rời
khỏi chức vụ, lẩn tôi ra Hải Phòng công tác, một bác cán bộ hoàn toàn xa
lạ khi biết tôi là con ông liền tới bắt tay và nói: “Cho tôi gởi lời chúc sức
khỏe ông Linh. Chúng tôi luôn quý và tin ông”. Tôi có vể nhắn lại với cha,
ông chỉ cười, ánh mắt thật thanh thản.
Năm 1991, nhiệm kỳ của Đại hội VI sắp kết thúc, dư luận lại xôn xao
vê' nhân sự mới. Tôi ra Hà Nội thăm cha. ông đã tới tuổi 75, sức khỏe còn
khá, nhưng gánh nặng của công việc và thời gian đã làm ông thấm mệt.
Nhìn những xấp tài liệu chồng chất trên bàn đợi ông sau cả ngày họp hành
căng thẳng, nhìn ông ăn uống qua loa ngổi trám ngâm một mình trong
căn phòng trống vắng, nghe ông bực bội khi gặp điều gì chưa vừa ý, tôi
cảm thấy cha tôi đã tới lúc cần phải nghỉ ngơi. Nhiếu lần ông nói với chúng
tôi hết nhiệm kỳ này sẽ vế, nhưng cũng đã có nhiếu ý kiến đé nghị ông
làm tiếp vì công cuộc đổi mới đất nước còn cần sự đóng góp của ông. Mẹ
con chúng tôi chỉ mong ông được nghỉ, vi phải phòng xa với tuồi đã cao,
ngồi trên ghế lãnh đạo lâu năm dễ phát sinh những biểu hiện nóng nảy,
thiếu thực tế, tính chủ quan sẽ khó lòng tránh được, trong khi tình hình
không ngừng đòi hỏi đổi mới, nhạy cảm... Phần nữa, ông đã cống hiến gần
cả cuộc đời cho cách mạng, xa cách gia đình quá nhiều, những năm cuối
chúng tôi muốn ông được đám ấm vui vầy cùng vỢ con và các cháu mà ông
rất mực thương yêu.
Vì tín nhiệm cha tôi, các cô chú quen biết có lẩn la chúng tôi: “Đây là
việc nước. Các cháu và mẹ không được can thiệp”. Chúng tôi chỉ biết cười
trừ nhưng lòng vẫn nghĩ công cuộc đổi mới là tất yếu, cha rời khỏi vị trí sẽ
có đồng chí của ông thay thế như bao thế hệ đã từng kế tiếp nhau.
Rồi cha tôi đã vể, nụ cười bình yên rung rung mái đầu tóc bạc, buổi cơm
hàng ngày ríu rít tiếng trẻ mời ông. Chúng tôi thật mừng vui, cảm động
nhìn cha thư thái ngồi đánh cờ với cháu trai, tập bơi cho cháu gái, nhẹ
178