Page 174 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 174

thương nhớ, trong thư ông nhắc tới gia đình với một nỗi niểm riêng thật
    tha  thiết:  “ước gi Bố được gần  Mẹ và các con ít ngày,  chỉ  ít ngày thôi.

    Nhưng đó chỉ là ước mơ”.
       Những ước mơ vể cha thời thơ ấu của chị em chúng tôi cũng thật giản
    đơn, mong có một lẩn được cha chở đi chơi phố như các bạn cùng trang
    lứa,  một lần  được  chạy vê  nhà  mách  cha  khi bị  người  khác  trêu  chọc.
    Chúng tôi chỉ được gặp  cha vài lần trong khoảng thời gian  rất ngắn và
    hết sức bí mật, cả những lẩn đó ông cũng phải dành thì giờ cho công việc
    nhiều hơn. Khi mẹ và chúng tôi được đưa ra miến Bắc, kỷ niệm vê' cha tôi
    trong các năm đó là những bức thư ông gởi từ miền Nam ra. Những bức
    thư như các cột mốc đánh dấu thời gian chờ đợi đang trôi đi, các cột mốc
    vui mừng khi biết tin cha vẫn bình yên, khi ông biết tin gia đình vẫn mạnh
    khỏe. Khoảng giữa các cột mốc ấy là những ngày tháng dài đầy âu lo, trăn
    trở, mẹ và chúng tôi đều biết bom đạn quân thù có thể cướp cha đi bất cứ
    lúc nào, trong rừng sâu chiến khu hằng ngày ông cũng day dứt khi nghe
    tin máy bay Mỹ đang đánh phá ác liệt Hà Nội và các tỉnh thành miến Bắc.
    Gia đình chúng tôi đã sống suốt thời gian chiến tranh trong thương nhớ
    và hy vọng, chúng tôi hy vọng một ngày đoàn tụ như cha thường viết trong
    thư: “Bố còn phải lo đánh Mỹ để miền Nam mau được giải phóng, nước
    nhà mau thống nhất, chẳng những gia đình ta mà bao nhiêu gia đình khác
    cũng được sum họp, lúc đó mới thực vui”.
       Chúng tôi nhớ cha thương mẹ  nhiểu. Ý chí cách mạng, tinh thẩn hy
    sinh của cha mẹ đã là hành trang đầu tiên cho chúng tôi khi bước vào đời.
       2.   Ngày vui  thống  nhất  cuối  cùng  cũng  đã  tới.  Cảnh  đoàn  tụ  mừng
    mừng tủi tủi. Nhìn lại, tóc mẹ tôi điểm nhiều sợi bạc, cha tôi đã bước qua
    tuổi 60. Gia đình chúng tôi cùng bao nhiêu gia đình khác lại sum họp như
    cha đã mong ước.

       Công việc sau ngày giải phóng bế bộn không cho phép nghỉ ngơi, ông
    lại nhận các nhiệm vụ mới được giao phó. Khó khăn chất chồng kéo tới,
    chúng tôi nhiểu khi phải xót xa khi thấy ông làm việc quá căng thẳng.
    Những bữa cơm ăn vội, những cơn đau tim bất chợt xuất hiện làm mẹ con
    chúng tôi lại đây nỗi lo âu.
       Bên cạnh công việc bận rộn của Đảng và chính quyển, cha tôi còn phải


                                                                     173
   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179