Page 181 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 181
sách của Đại hội VII càng đẩy mạnh quá trình phát triển và hòa nhập của
Việt Nam với thế giới. Nhưng bên cạnh cái vui, ông không khỏi canh cánh
bên lòng nhiều ưu tư vể những gì chưa làm được, những biểu hiện đáng lo
ngại. Hằng ngày ông vẫn dành thời gian cho công việc, đọc tài liệu, nghe
báo cáo, bàn bạc với các lãnh đạo vể các vấn đê' cần quan tâm. ông lại cầm
bút viết bài vẽ ruộng đất của nông dân, sự bình đẳng trong quan hệ khi mở
cửa với thế giới và tự tay viết thơ, trực tiếp gọi điện thoại góp ý kiến với cấp
này cấp nọ về những vấn đề đáng được quan tâm.
4. Những bài báo đang lên trang, lại là lúc cha tôi đang chổng chọi với
căn bệnh cũ tái phát, hậu quả của thời gian tù ngục và di chứng của những
trận sốt rét rừng trước đây đã ảnh hưởng nặng tới cơ thể ông. Cuối năm
1997, sức khỏe của ông giảm dẩn, số lần vào bệnh viện nhiều lên. Tuy
nhiên chúng tôi vẫn hy vọng ông sẽ qua được như những lần trước. Cha
tôi vẫn tin ở sự hồi phục của bản thần, không hể nhắc tới chuyện ra đi,
không nhắn nhủ gì lại với gia đình, giống như ông chỉ muốn ngả lưng sau
một ngày dài làm việc để sáng sớm mai ra còn tiếp tục. Đêm 25-4-1998,
cha tôi nằm xuống, ngủ một giấc dài! Mẹ, chúng tôi và các cháu ngổi đợi
bên ông, đợi ông thức dậy như mọi khi rổi tuần sau sẽ cùng vui với cả nước
ngày kỷ niệm giải phóng miến Nam, thống nhất Tổ quốc, tháng sau sẽ lại
cùng vui với gia đình năm mươi năm ngày cưới của cha và mẹ.
Chúng tôi chờ đợi, như ba bốn mươi năm trước đã từng đợi cha. Cuộc
đời ông đã nhiều lẩn ra đi và nhiều lần trở vê. Nhưng lẩn này cha không
về nữa. Sáng 27-4-1998 trái tim ông đã ngừng đập sau hơn tám mươi năm
không mệt mỏi.
Ngày 28, 29 tháng 4 cả nước để tang. Tôi như thấy cha lại vế trong vòng
tay, trong ánh mắt bao nhiêu đổng chí, đổng bào đến tiễn đưa ông. Ngày
30 tháng 4 thành phố rỢp màu cờ. Tôi như lại thấy cha vẽ với chúng tôi
trong sắc đỏ vinh quang mà ông đã cống hiến cả đời mình.
Rỗi từ đây, mỗi dịp 30 tháng 4 gia đình sẽ lại đón cha vé. Với mẹ, với
chúng tôi và với các cháu. Tôi sẽ kể cho các cháu nghe những kỷ niệm vế
ông, để lớn lên mãi mãi nhớ rằng: ông đã sống trọn đời làm một người
chấn chính.
180