Page 122 - Một Số Phong Tục Tập Quán
P. 122

không  phá  tràn lan.  Hết  sức  tránh  vì  lấy cây này
     mà chặt phát cây khác.

         Gắn  bó  vói  rừng,  cần  có  đất  để  trồng  trọt  để
     nuôi  sông,  ngưòi  Jrai  buộc  phải  làm  rẫy.  Thường
     thì ngưòi Jrai không làm rẫy quá lớn, chỉ làm vừa
     sức mà thôi.  Khi đã bạc màu (thưòng là sau 3 năm
     canh tác) rẫy mới bị bỏ hoang.  Nhưng đất này vẫn
     được  xem  là  tài  sản  của  gia  đình,  đất  vẫn  được
     chăm  sóc.  Cũng chỉ chò khoảng  3  năm,  hay nhiều
     nhất là  5 năm,  khi rẫy đã  hồi  sức,  họ  quay trỏ lại
     canh tác.  Các  nhà  nhân học bảo rằng  đây là hình
     thức  luân  canh.  Gặp  sưòn  đồi  dốc,  khi  cày,  người
     Jrai chăm chú sao cho đưòng cày chạy theo đường
     ngang,  vòng quanh  đồi.  Khóm  mỳ, khóm lúa  được
     trồng  so  le  để tránh  nưốc xói,  giảm  độ hoang hóa.
     Trước  khi  đốt  rẫy,  người  Jrai  thưòng  làm  sạch
     đường  chu  vi  rẫy  nhằm  ngăn  không  để  ngọn  lửa
     đốt rẫy cháy lan sang cả cánh rừng. Vói những khu
     rừng  bị  sét  đánh  người  Jrai  không  lấy  làm  rẫy.
     Trường hỢp cây to trong rẫy bị sét đánh, cái rẫy ấy
     vẫn tiếp tục làm,  nhưng người Jrai làm lễ cúng và
     cái  cây  ấy  không  ai  dám  động  đến,  kể  cả  ngồi  ở
     dưới bóng cây. Họ cho rằng nếu không làm như thế
     con người sẽ triền miên đau đầu.
         Trong  rừng  có  nhiều  lâm  sản.  Khi  cần,  người
     Jrai có khai thác,  nhưng không khai thác kiểu vắt
     kiệt.  Họ  không  lấy  măng  quá  non  hoặc  quá  già.
     Ngưòi  Jrai  không  có  thói  quen  lấy  mật  ong  làm
     hàng hoá.  Khi cần bồi  dưỡng cho  người  già và  trẻ
     em thì chỉ lấy một ít. Người Jrai có nhu cầu lấy sáp


                                                           121
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127