Page 156 - Lý Thường Kiệt
P. 156

LÝ THƯỜNG KIỆT


              2. Liên minh và ngoại viện
              Muốn chia lực lượng quân ta, quan Tống là Hứa Ngạn Tiên, tâu xin xui
          các nước Chiêm Thành và Chân Lạp đem quân đánh miền nam nước Việt.
          Chiêm Thành bị ta đánh đại bại 6 năm về trước, chắc sẽ thừa cơ hội này để
          trả thù. Vua Tống hạ chiếu nói rằng: "Chiêm Thành, Chân Lạp vốn là huyết
          thù của Giao Chỉ. Vậy sai Hứa Ngạn Tiên và Lưu Sơ mộ dăm ba người buôn
          bể, đi dụ các quốc trưởng nước ấy dự vào việc đánh Giao Chỉ. Khi nào bình
          định xong, sẽ có thưởng". (25-12 năm Ất Mão, Q. Su, DL 3-2; TB 271/16b).

              Không biết vì lẽ gì Hứa Ngạn Tiên không đi. Sau khi Ung Châu mất, lại
          có chiếu sai Lý Bột và La Xương Hạo mang sắc thư, thuốc, khí dụng, lụa sang
          Chiêm  Thành  và  Chân  Lạp  để  dụ  các  nước  ấy  đánh  ta.  Lời  chiếu  rằng:
          "Chiêm Thành, Chân Lạp từ lâu nay bị Giao Chỉ cướp. Nay vương sư sang
          đánh Giao Chỉ để phạt tội. Các nước ấy nên thừa cơ hội, hiệp lực mà trừ nó.
          Ngày nào đánh dẹp xong, Trẫm sẽ ban thưởng cho. Trẫm lại nghe nói rằng
          nhiều dân nước ấy đã bị Giao Chỉ bắt về. Trong số ấy, có cựu vương Chiêm
          Thành*^*, khó lòng trở về nước (vì có sự bất hòa với vua hiện ở ngôi). Nên
          triệu y sang chầu. Trẫm sẽ gia ân cho". (2-2, M. Ty, DL 9-3; TB 273/2a).

              Sau này ta sẽ thấy rằng kế dùng Chiêm Thành, Chân Lạp có được thực
          hiện ít nhiều, nhưng bị Lý Thường Kiệt đón trước. Trong tháng 8 năm ấy,
          Thường  Kiệt  đem  quân  vào  tuần  tra  các  châu  vừa  lấy  được  của  Chiêm,
          chinh đốn việc cai trị, cho dân vào ở thêm, và tăng sự phòng bị (TT). Mà bên
          Tống cũng không có sức gì uy hiếp Chiêm Thành, Chân Lạp. Cho nên tuy
          Chiêm  Thành có  đưa  ít quân  lên  đóng ở biên  giới nước  ta,  nhưng không
          dám gây sự.
              3. Phòng thủ

              Trước lúc đánh vào nước ta, theo đường từ Ung Châu đến Lạng Châu,
          Tống  sợ  quân  ta  hoặc  từ  khê  động  tràn  vào  quấy  hậu  phương,  hoặc  từ
          Khâm Châu đánh quật vào, chiếm các nơi căn cứ. Cho nên Tống đã phải dự
          bị phòng thủ phía sau, theo như lời Dương Hội (VIIỰl) dẫn sách quân chí:
          nên giữ chỗ tưởng không đáĩih tới.


                                            166
   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161