Page 75 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 75
vàng. Trong cung điện các vua triều Abát thì treo tranh vẽ
cảnh săn bắn, tu sĩ, vũ nữ khỏa thân...
Do Hồi giáo cấm điêu khắc và hội họa nên địa vị của họa sĩ
rất thấp, chỉ đƣợc coi ngang với thợ thủ công mà thôi. Trái lại
môn thƣ pháp rất đƣợc coi trọng, do đó những ngƣời viết chữ
đƣợc để cao và đƣợc tặng những số tiền lớn.
Âm nhạc lúc đầu cũng bị cấm vì truyền thuyết nói Môhamet
cho rằng lời ca, điệu vũ của phụ nữ cũng nhƣ tiếng các nhạc cụ
là tiếng dụ dỗ của quỷ sứ để đày con ngƣời xuống địa ngục. Về
sau ngƣời ta cho rằng, rƣợu nhƣ thể xác, âm nhạc nhƣ linh hồn,
nhờ hai thứ đó mà cuộc sống con ngƣời mới đƣợc vui vẻ. Vì vậy
âm nhạc dần dần đƣợc thịnh hành. Tuy vậy nhạc Arập thƣờng
đơn điệu, buổn tẻ.
Trong quá trình ấy, từ thế kỉ VII, ở Arập đã biết "Âm nhạc
có thể đo đƣợc". Tƣ liệu này nổi lên rằng lúc bấy giờ ở Arập đã
biết kí âm thể hiện độ cao và độ dài của các nốt nhạc. Trong khi
đó ở châu Âu mãi đến cuối thế kỉ XII mới biết vấn đề đó. Ngƣời
Arập cũng đã phát minh ra rất nhiều loại nhạc cụ nhƣ đàn lút
(luth), đàn lia (lyre), sáo, trống, chũm chọe, tù và... Đàn lút
giống nhƣ đàn măngđôlin, đàn lút lớn gọi là Kitara. Tƣơng
truyền rằng, cũng chính ngƣời Arập là ngƣời đầu tiên sử dụng
cây đũa nhạc trƣởng. Sau khi âm nhạc trở thành một món ăn tinh
thần không thể thiếu đƣợc thì Hồi giáo cũng phải dùng nó trong
các buổi lễ. Tuy vậy, cũng nhƣ họa sĩ, địa vị của nhạc sĩ rất thấp
kém. Nhạc và vũ thƣờng dành cho nô tì, vì vậy có một số ngƣời
cho rằng sự làm chứng của nhạc sĩ là không có giá trị. Về sau,
do chịu ảnh hƣởng của Hy Lạp và Ba Tƣ nên mới bớt thái độ
khinh thƣờng nhạc sĩ.