Page 71 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 71
hiện tinh thần lạc quan yêu đời mà phần lớn là ca ngợi chiến
công, tình yêu, rƣợu ngon...
Thời kì phát triển rực rỡ nhất của thơ ca Arập là từ thế kỉ
VIII đến thế kỉ XI. Trên cơ sở nền thơ ca đời trƣớc, giữa thế kỉ
IX, hai thầy trò Abu Tammam đã sƣu tầm và hiệu đính thành
một tác phẩm gồm hai tập lấy đề là Anh dũng ca trong đó bao
gồm tác phẩm của hơn 500 thi sĩ Arập thời xƣa. Đến thế kỉ X
Abu Lơ Pharagiơ (Abu Lơ Faraj) lại soạn một tuyển tập thơ lớn
gồm gần 20 cuốn lấy đề là Thi ca tập, trong đó đƣa vào rất nhiều
thơ của các tác giả thời trƣớc.
Trong thời kì này, ở Arập xuất hiện nhiều nhà thơ nổi tiếng,
trong đó tiêu biểu nhất là Abu Nuvát, Abu lơ Ala Maari.
Abu Nuvát (nghĩa là ông Tóc quăn) vốn tên là Haxan ibơn
Havi đƣợc coi là nhà thơ xuất sắc nhất lúc bấy giờ. Ông tính tình
phóng túng, thích rƣợu, đàn bà và thơ, nhƣng lại thiếu thành
kính đối với Hồi giáo. Ông đã từng viết muốn mình biến thành
con chó ngồi ở cổng thành phố Mécca để cắn khách hành hƣơng.
Ông còn viết:
Lại đây, Xulâyman! Hát cho anh nghe nào,
Và đem rượu lại đây mau...
Rót cho anh một li để anh quên sầu,
Khỏi phải nghe tiếng nhắc đến giờ cầu nguyện.
Về sau ông cải hối, không phóng đãng nữa, đi đâu cũng
mang theo một chuỗi hạt và kinh Côran.
Abu lơ Ala Maari là một nhà thơ mù vì hồi mới bốn tuổi
ông bị bệnh đậu mùa. Tuy vậy, ông vẫn siêng năng học tập và đã
trở thành một nhà thơ nổi tiếng vào đầu thế kỉ XI. Khác với Abu
Nuvát, ông theo chủ nghĩa khắc kỉ. Ông hoàn toàn ăn chay,
kiêng cả sữa, trứng và mật ong vì cho rằng ăn những thứ đó là ăn