Page 152 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 152
khó tô mực, chữ không đƣợc sắc nét. Để khắc phục nhƣợc điểm
đó, từ thế kỉ XI, Thẩm Quát đã thử dùng chữ gỗ thay chữ đất sét
nung nhƣng chƣa có kết quả. Đến thời Nguyên, Vƣơng Trinh
mới cải tiến thành công việc dùng con chữ rời bằng gỗ. Sau đó
ngƣời ta còn dùng chữ rời bằng thiếc, đồng, chì, nhƣng chữ rời
bằng kim loại khó tô mực nên không đƣợc sử dụng rộng rãi.
Từ đời Đƣờng, kĩ thuật in ván khắc của Trung Quốc đã
truyền sang Triều Tiên, Nhật Bản, Việt Nam, Philippin, Arập rồi
truyền dần sang châu Phi, châu Âu. Cuối thế kỉ XIV, ở Đức đã
biết dùng phƣơng pháp in bằng ván khắc để in tranh ảnh tôn
giáo, kinh thánh và sách ngữ pháp. Năm 1448, Gutenbe
(Gutenberg) ngƣời Đức dùng chữ rời bằng hợp kim và dùng mực
dầu để in kinh thánh. Việc đó đã đặt cơ sở cho việc in chữ rời
bằng kim loại ngày nay.
c) Thuốc súng.
Thuốc súng là một phát minh ngẫu nhiên của những ngƣời
luyện đan thuộc phái Đạo gia. Vốn là, đến đời Đƣờng, Đạo giáo
rất thịnh hành. Phái đạo gia tin rằng, ngƣời ta có thể luyện đƣợc
thuốc trƣờng sinh bất lão hoặc luyện đƣợc vàng, do đó, thuật
luyện đan rất phát triển. Nguyên liệu mà ngƣời luyện đan sử
dụng là diêm tiêu, lƣu huỳnh và than gỗ. Trong quá trình luyện
thuốc tiên thƣờng xảy ra các vụ cháy làm bỏng tay, bỏng mặt,
cháy nhà... và thế là họ đã tình cờ phát minh ra thuốc súng.
Đến đầu thế kỉ X, thuốc súng bắt đầu đƣợc dùng để làm vũ
khí. Những vũ khí đầu tiên này đƣợc gọi là tên lửa, cầu lửa, quạ
lửa, pháo, đạn bay v.v...; tác dụng của chúng chỉ là để đốt doanh
trại của đối phƣơng mà thôi.