Page 149 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 149
nƣớc Triệu thì làm thầy thuốc phụ khoa, đến nƣớc Chu thì làm
thầy thuốc chữa tai mắt mũi, đến nƣớc Tấn thì làm thầy thuốc
chữa bệnh cho trẻ em. Ở nƣớc Tần ông bị quan thái y của vua
Tần ghen ghét nên bị ra lệnh giết chết. Về sau, ông đƣợc tôn
sùng là ngƣời khởi xƣớng của ngành mạch học ở Trung Quốc.
Từ Hán về sau ở Trung Quốc càng có nhiều thầy thuốc giỏi,
trong đó nổi tiếng nhất là Hoa Đà (? -208). Ông là một thầy
thuốc đa năng, giỏi về các khoa nội, ngoại, phụ, nhi và châm
cứu, song có sở trƣờng nhất là khoa ngoại. Hoa Đà đã phát minh
ra phƣơng pháp dùng rƣợu để gây mê trƣớc khi mổ cho bệnh
nhân, mổ xong khâu lại, dùng cao dán lên chỗ mổ, bốn năm
ngày sau là khỏi, trong vòng một tháng thì bình thƣờng trở lại.
Hoa Đà chủ trƣơng muốn không có bệnh tật thì phải luyện
tập thân thể để huyết mạch đƣợc lƣu thông, giống nhƣ cái trục
cánh cửa sở dĩ không mục là vì chuyển động luôn. Chính ông đã
soạn ra một bài thể dục gọi là "ngũ cầm hý” (trò chơi của 5 loại
muông thú), trong đó bắt chƣớc các động tác của 5 loài động vật
là hổ, hƣơu, gấu, vƣợn và chim. Về sau, vì không chịu làm thầy
thuốc riêng của Tào Tháo nên bị Tào Tháo giết chết.
Nhà y dƣợc học nổi tiếng thời Minh là Lý Thời Trân (1518-
1593). Ông xuất thân từ một gia đình nhiều đời làm thầy thuốc.
Ngoài việc chữa bệnh, ông bỏ rất nhiều công sức để nghiên cứu
các cây thuốc, do đó đã soạn đƣợc một bộ sách thuốc nhan đề là
"Bản thảo cương mục". Trong tác phẩm này, ông đã ghi chép
1892 loại cây thuốc, đã phân loại, đặt tên, giới thiệu tính chất,
công dụng và vẽ hình các cây thuốc đó. Vì vậy, sách này không
chỉ là một tác phẩm dƣợc học có giá trị mà còn là một tác phẩm
thực vật học quan trọng.