Page 253 - Không Phải Huyền Thoại
P. 253
2 5 2 KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI
vận chuyển kiếm ăn. Dọc đường công tác, mỗi lần nghe câu "Nhờ tí anh
od!", vói giọng điệu bao giờ cũng giống nhau, chúng tôi thường vội ghé
vào bên đường để tránh chiếc xe đạp bên trên chất nặng ngũ cốc, có khi
là cà phê. Chủ nhân gò lưng đi bên cạnh vch đôi tay khuỳnh khuỳnh,
một tư thế không bao giờ thay đổi, sử diạng những thanh tre mói được
gia cố thêm vào cọc yên và ghi đông vừa giữ thăng bằng cho chiếc xe hai
bánh, vừa điều khiển nó tiến về phía trước trên những đoạn đưòng rất
khó đi, như làm xiếc. Đây là những người "làm ăn cá thể" không được
mấy tôn trọng trong kháng chiến, được gọi một cách châm biếm: "tay
ngai". Nhưng từ chiến dịch Tây Bắc tói nay, cách nhìn của mọi người vói
chủ nhân rứiững chiếc xe thồ đã đổi khác. Mỗi chiếc xe có sức vận
chuyền bằng mười ngưồã gánh bộ, nhưng hàng ngày chỉ tiêu thụ một
suất lưong thực. Quân đội đi vào đánh tập trung, yêu cầu cung cấp ngày
càng lớn, đã không thể thiếu họ. Trên đưòng ra trận không còn nghe
lứiững tiếng năn nỉ "nhờ tí anh oi" của các bác xe thồ, bộ đội đã chủ
động nliường đvròng cho họ. Binh chủng xe thồ cần đến sức klìỏe và sự
dẻo dai rất cao, không bao giờ có phụ nữ. Ngưòi lái xe thồ hầu hết ở tuổi
trung niên, có gia đình. Họ đã đưa chiếc xe, tài sản duy nhất của họ,
nguồn sống chủ yếu của cả gia đình, để phục vụ cho việc vận chuyển
lương thực tại mặt ữận.
Bỗng một giọng hò xứ Nghệ trầm ấm vang lên:
“Người Khu Bốn, chốn Khu Tu, ra đây tôi hò, giọng hò Khu Bốn... ” .
Câu hò vang lên đĩnh đạc như một lời tự giói thiệu đầy tự hào. Những
aiứi bộ đội đang hànlt quân đều lắng tai nghe, và lập tức phụ họa:
“A li hò lờ... A li hò lờ... ”
Tiếng hò phát ra từ chỗ có một nhóm lái xe thồ sau khi vượt một đoạn
dốc đang chụm đầu chia rửìau điếu thuốc lào...
Ngày hôm sau, lợi dụng dọc đường có nhiều cây cối, bộ đội hành
quân khi trời còn sáng. Càng ra gần mặt trận, mọi ngưòi càng thấy
phấn chấn hơn.
Trời tối một lúc, có tiếng máy bay, vùng trời phía trước xuất hiện một
quầng sáng xanh và những loạt bom nổ rền rền. Chúng tôi tiếp tục tiến
nhanh. Vùng sáng xanh và tiếng nổ từng lúc biến đi trả lại màu đen và