Page 255 - Không Phải Huyền Thoại
P. 255

2 5 4    KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI


         đưòng ra trận. Một tiếng nói, tiếng hát, câu hò cất lên đều giống như một
         lời chào, một điều nhắn gửi thầm kín, một nụ hôn... Chúng tôi đang đi
         ữong một ngày hội lớn của dân tộc, và tiếc cho những ngưồi không có
         may mắn như mình. Nhiều người chúng tôi hôm nay, có thể không trở
         về, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

           Theo yêu cầu của Trần Dần, tôi đưa anh xuống đon vị tiểu đoàn 29,
         đi cùng một đại đội. Dần tranh thủ ghi chép. Từ Thuận Châu, Yên Châu,
         nhân dân các bản ven đường ùa ra xem bộ đội. Anh em vừa đi vừa hát
         bài Qua miền Tầy Bắc được sáng tác chiếc dịch ữước. Một số cán bộ hát
         cả bài  "Nhị Lang Sơn" của Giải phóng quân Trung Quốc khi  tiến vào
         Tây Tạng.
           Giữa đường, một chiến sĩ Văn công từ Tổng cục xuống phổ biến cho

         đon vị một bài hát mói, bài  "Thời cơ đến" của Đỗ Nhuận.  Dần cho biết
         nhạc sĩ Đỗ Nhuận đi cùng đoàn Văn công Tổng cục Chính  trị, biết các
         chiến sĩ đều mong về giải phóng đồng bằng, nhưng bây giờ thấy minh
         đang  đi  sâu  lên  rừng  núi,  Nhuận  làm  gấp  bài  hát  này,  tập  tnmg  văn
         công đang đi cùng các  đon vị về học hát một buổi, rồi quay lại đon vị
         dạy cho bộ đội;

               “...  Mắt sáng quắc,  chí căm thù,  bảo vệ đồng quê ta tiến bước,
              Đời chúng ta đâu có giặc là ta cứ đi!”

            Chúng tôi thầm ghen vói các rứiạc sĩ. Những người cầm bút muốn làm
         gì cho bộ đội ữên đường đi chiến dịch rất khó.
            Dọc đường, có một ngày nghỉ hàĩứi quân. Đe giải tỏa sự căng thẳng,
         mệt mỏi sau nhiều ngày đi đưòng, đại đội tổ chức lửa trại liên hoan. Bộ
         đội nhất loạt mặc quân phục mói. Cán bộ đại đội xiing xính ữong chiếc
         áo bông dài tay mới được phát trước ngày đi chiến dịch. Từ trước tói nay,
         áo mùa đông của bộ đội chỉ là chiếc ữấn thủ ngắn tay. Đồng chí đại đội

         phó thọc tay vào hai túi áo, tự ngắm mình rồi nói:
            -  Nhờ on Đảng năm nay tôi có được chiếc áo đẹp!
            Tôi và  Dần nhìn nhau.  Đối vói chúng  tôi,  chiếc áo này  đâu  có  đẹp.
         Nhvmg chimg tôi đã nhận thấy sự thay đổi sâu sắc của ngưòi cán bộ khi

         biết anh không phải chờ lâu, hanh phúc nay mai sẽ tói với gia đình ở quê
         hương, ruộng đất là cái mà người nông dân mong mỏi từ bao đời nay.
   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260