Page 255 - Hai Bà Trưng
P. 255
báo đức báo công. Tôi nghĩ đến thành quách non sông,
tôi cũng muôn báo ban một tý.
Thế mà tôi thẹn thân tôi hèn, đã không tài trí, nhà
tôi lại nghèo. Gặp phải thòi buổi ni, thấy các ông các
thầy áo mũ cân đai, cũng nhờ báo mà làm nên vinh
hiển. Làm người ta, túng thì phải tính, khéo chịu lòn
mái có vinh hoa. Tôi từ giò về sau, nào điếu thuốc
phiện, chén rưỢu lậu, từ con chó con gà tôi cũng đăng
lên báo để lấy công lấy thưởng, ôi bà ôi! Anh em ôi!
Tròi đất ôi!
Trưng Trắc nói:
Sao con lại kêu trời ơi?
Hề nói:
Tôi kêu bà thì sỢ bà dức (mắng). Tôi kêu quý chức
thì sỢ quý chức không hay. Tôi biết kêu ai đây? Không lẽ
mà tôi kêu vỢ tôi? Tôi kêu trời không nghe trời quở, tôi
kêu đất chẳng nghe đất la, tôi kêu thành quách sơn hà,
chẳng thấy nói năng chi cả. Kêu hồn hồn đang vật vã,
kêu phách, phách những mơ màng. Tôi đổ điên đánh ba
chén huênh hoang tôi kêu cho lộn nhào lộn nhút.
Thôi bây giờ để con hát hầu bà một chuyện.
Hát;
Bữa qua thấy mấy ngôi sao;
Cái thì sáng, cái thì tối, cái thì sa vào Kim Nhan^
' Kim Nhan: một dãy núi ỏ phía tây nam Nghệ An.
256