Page 135 - Danh Nhân Đất Việt
P. 135

"Đi  một mình".  Chỉ trong giây lát,  bà  đã  đọc  luôn

           bài thơ, trong đó có những câu:
                    Đàm luận cổ kim  tâm phúc hữu
                     Truy tùy tả hữu cổ quăng thần.

                Nghĩa là:
                    Bàn bạc trước nay, gan ruột: bạn

                     Theo đòi phải trái,  tay chân: hầu.
                Nguyễn  Công  Hãng  đỗ  tiến  sĩ  năm  hai  mươi
            tuổi,  được  mời  vào  phủ  Chúa  làm  thầy  dạy  của
           chúa  Trịnh  Giang,  nên  ông  thường  tự  phụ  về  tài

            học  của  mình,  nên  thấy  cô  Điểm  làm  ngay  được
           bài  thơ  hay  như  vậy  thì  rất  ngạc  nhiên,  bèn
            thưởng cho cô mười quan tiền.
                Lê  Anh  Tuấn  cũng  có  lúc  thử  tài  con  nuôi.

            Ông  ra  đầu  đề:  "Một  ngày  không  thấy  như  là  ba
           thu" và bảo Đoàn Thị  Điểm  vịnh thơ  quôc  âm.  Bà
           Điểm liền ngâm rằng:
                    Những màng mấy khắc giang cầm hạc

                    Ngỡ đã       phen rụng lá ngô.
                Ngày xưa,  các  cụ  tính  thời  gian  bằng  khắc và

           canh.  Ngày  sáu  khắc,  đêm  năm  canh.  Giang
           nghĩa  là  gảy  đàn,  đánh  đàn.  Ngô  đồng  (một  loại
           cây vông)  mỗi  năm  rụng lá  một lần  vào  mùa  thu.


              1. Và: Từ cổ, nghĩa là vài.


            136                                      tih  n   'ữ ắ t   l^ ệ t
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140