Page 54 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 54
mộ, khuất phục trước một tài năng khí phách mặc dù ngục quan là kẻ đại diện cho
triều đình, phép nước, cho trật tự xã hội, còn ông Huấiì Cao là kẻ tử tù là giặc là
kẻ mất đi quyền sống, nhưng tài năng khí phách của ông Huấn Cao, đã làm cho
ngục quan phải “khép nép”, hoàn toàn thụ động. Chứng tỏ cái đẹp đã ngự trị lên
tất cả. Sau đó, ngục quan ôn tồn bày tỏ sự quan tâm của mình đối với ông Huấn
Cao, ngục quan nói: “Đối với những người như ngài, phép nước ngặt lám. Nhưng
biết ngài là một người có nghĩa khi, tôi muốn chăm chước ít nhiều. Miễn là ngài
giữ kín cho. Sợ đến tai lính tráng họ biết thì phiền lụy cho tôi nhiều lắm”. Và
ngục quan nói tiếp: “Vậy ngài có cần thêm gi nữa xin cho biết. Tôi sẽ cô gắng chu
tất”. Trước lời nói ôn tồn thể hiện tấm lòng của ngục quan đối với ông Huấn Cao
nhưng không vì thê mà ông Huấn Cao đồng tình đón nhận mà trái lại, ông Huấn
Cao biểu hiện một thái độ dứt khoát, bất cần. Òng Huấn Cao nói: “Ngươi hỏi ta
muốn gì? Ta chi muốn có một diều. Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây”. Chỉ
một lời nói ngắn gọn, khẳng định, dứt khoát toát lên cái ngang tàng, khí phách,
bất khuất của ông Huấn Cao trong đề lao. Với ông, ngục quan chỉ là một tên tiểu
lại, sông trong đề lao là sống trong cái ác, cái xấu xa, lọc lừa, tội lỗi thì làm gì đối
diện cùng ông. ông quan niệm; “Nhất sinh đê thủ bái hoa mai” ý nói đời ta chỉ
biết cúi đầu, bái lạy hoa mai mà thôi đó là khí phách, nhân cách của ông Huấn
Cao. Một phẩm chất cao đẹp của kẻ trượng phu, bậc quân tử.
3. Vẻ đẹp 3: ông Huấn Cao vẫn cho chữ, cùng với lời khuyên ngục
quan trước giờ phút cuôi cùng.
a. Ông Huấn Cao quyết định cho chữ: ồng Huấn Cao nhận được tin ngày
mai ông và I năm đồng chí giải về Kinh hành quyết. Đẹp thay, khi nhận được
“phiến trát” của triều đình, ông Huấn Cao vẫn “mỉm cười” thanh thản, sẵn sàng
đón nhận cái chết như là một sự giải thoát đó là vẻ đẹp của khí phách. Và trước
giờ phút cuôl cùng, ông Huấn Cao vẫn sáng tạo ra cái đẹp, ông tặng chữ viết cho
ngục quan. Quả thật, việc cho chữ của ông Huấn Cao cũng là điều hiếm thấy. Vì
một tử tù, ngày mai giải về Kinh hành quyết, họ mất đi quyền sống, quyền làm
người nhưng đêm cuôì cùng ông Huấn Cao vẫn sáng tạo ra cái đẹp của nghệ thuật,
vẫn cho chữ ngục quan, kẻ đại diện cho phép nước, trật tự xã hội, quả là điều chưa
bao giờ xảy ra. Và cảnh tượng cho chữ trong buồng giam lúc ấy tăm tối, dơ bẩn,
phân chuột, phân gián bừa bãi trên đất, nhưng cái đẹp vẫn hiện hình, chứng tỏ
cái đẹp đã ngự trị lên tất cả, khuất phục tất cả. Hình ảnh ông Huẩh Cao càng đẹp
hơn khi “cổ đeo gông, chân vướng xiềng” nhưng với tư thế uy nghi, đĩnh đạc cùng
bàn tay nghệ thuật như ngọn bút thần đã viết lên những chữ đẹp, dành tặng cho
ngục quan. Và lúc ấy, ngục quan lại “khúm núm”, cất những đồng tiền kẽm, còn
thầy thư lại “run run” bưng chậu mực, cả hai hoàn toàn trong tư thế thụ động, lo
lắng, càng toát lên khí phách của ông Huấn Cao lồng lộng giữa không khí trang
nghiêm của bó đuốc được thắp sáng trong buồng giam.
53