Page 175 - Bài Học Để Trở Thành Triệu Phú
P. 175

176                                   Bài học để trở thành triệu phú


            "Bệnh  tật  không còn  cẩn  thiết  đôi  với  anh  nữa.  Nhò ân  sủng
         mà  anh  có  nó,  để giúp  tinh  thẩn  anh  phát  triển  nhanh  hcm.  Nêu
         không  sẽ  phải  mất  nhiều  năm,  có  khi  đến  cả đòi,  mới  đạt  đuợc
         tình  trạng  hiện  nay.  Tôi  đã  nói  thời  gian  của  linh  hồn  khác  với
         thời  gian  của  con  người  bình  thường.  Vì  không  còn  cần  thiết
         nữa  nên  bệnh  liệt của anh  đã  biến  mất  đi.  Điều  này  cũng  đúng
         đôi  với  mọi  khổ  đau  và  mọi  tai  ương  -  Chúng  được  gởi  đến
         chúng  ta  là  do  lòng  nhân  từ  muôn  giúp  chúng  ta  tiến  hóa  và
         tìm  ra  bản  ngã  của  chúng  ta,  tim  ra  sức  mạnh  thực  có  trong
         ta,  mã  hạnh  phúc  đòi  thường  đã  làm  cho  chúng  ta  không  thấy
         được  vì  bị  ru  ngủ  -  hay  đúng  hơn  hạnh  phúc  đời  thường  làm
         chúng  ta  không  thê  thức  tỉnh...

             "Những  người  được  thử  nghiệm  là  nhũng  người  may  mắn.
         Nhung  khi  họ  đã  tìm  ra  bản  ngầ  thục của họ,  thì  khổ đau  không
         còn  cần  thiết  nữa.  Và  nó  không  nhũng  không  còn  cần  thiết,  mà
         nó  còn  không  thể  xảy  ra  nữa.  Chỉ  còn  lại  hạnh  phúc,  chỉ  còn
         lại  niềm  vui  mới...'"

            Ông già  cúi  xuống  ầu  yếm  vỗ về  Horace,  rồi  chỉ  tay  ra  lệnh
         cho  nó  đi  đi.
            John  bật  khóc,  trong  một  cảm  xúc  lạ  thường,  một  lòng  biết
         ơn  vô  hạn  sâu  đậm  hơn  bất  kỳ  cam  xúc  nào trước đó.  Lòng  tràn
         ngập yêu  thương,  chàng  bước  lại  quì  xuông  dưới  chân  ông già.
         Chàng  chạm  vào  cái  áo  dài  trắng  và  cảm  thấy  một  sự  bình  an
         vô  cùng.  Ông  già  vuôt  tóc  John  âu  yếm.
            Hai  người  lặng  im  trang  trọng,  không  gian  như  tràn  ngập
         bình  an  và  yêu  thương.  Rồi  ông  già  lên  tiếng  phá  vỡ  sự yên
         lặng  diệu  kỳ.  "Hãy  đúng  dậy.  Tôi  phải  đi  đây".

             "Đã  đến  lúc  rồi  sao?"'  John  vẫn  quì  và  lên  tiếng,  hầu  như
   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180