Page 172 - Bài Học Để Trở Thành Triệu Phú
P. 172
Nguồn cơn của mọi khổ đau 173
"Cháu không muôn ngồi suốt đời trong chiếc xe lăn! Tất cả
các bác sĩ đều nói không có hy vọng".
"Bác sĩ thì làm gì ở đây? Họ nói mặc họ, tinh thần của anh
mới là quan trọng. Chỉ có tinh thần của anh thôi. Anh đã quên
nhũng điều tôi nói rồi sao? Tôi nói rằng lòng tin có thể dõi núi.
Nêu anh tin có thể bước ra khỏi chiếc xe lăn này, nếu anh thực
lòng tin, thì anh có thể làm đuọc. Không ai có thể ngăn cản anh".
"Bác đừng nghĩ rằng cháu không thử, hàng chục lần, hàng
trăm lần rồi", John la lên. Và chàng thử đứng dậy, tận dụng mọi
sức lục, tập trung hết sức, nhưng khôn^ thành. Trán đẫm mồ
hôi, mặt xanh vì gắng sức, rồi chàng roi phịch xuống ghế, đầu
gục, môi căng .ra một nụ cười thất vọng.
"Bác thấy chưa?" Chàng rít lên.
"Không, tôi không thây. Anh làm tôi nho đến một vài người
tự tin rằng mình không thể thành công nên họ làm gì cũng thất
bại, và họ đi rêu rao là họ đúng, vì họ đã thất bại!"
'Thành công là một chuyện, tàn tật là một chuyện khác".
"Sao anh cứ ngồi mãi trên xe lăn?* ông già hỏi, giọng bừng
lên vẻ quyền uy và cương nghị, như thể ông quá giận hay sắp
nổi giận.
"Bởi vì chân cháu liệt!"
"Ai liệt?" ông già phản bác lại với một thử lý luận lạ đời.
“Cháu liệt, lạy Chúa tôi! Bác không thấy sao?"
""Anh này" là ai vậy?"
Tôi... là tôi!" John gào lên, bực tức, chẳng hiểu ông già định
nói gì.