Page 178 - Bài Học Để Trở Thành Triệu Phú
P. 178
Nguồn cơn của mọi khổ đau 179
"Nó là... nó là cà vạt ba cháu đeo lúc nguôi mất. Nó có giá
trị tình cảm rất lớn... Cháu có thể mua tặng bác một cái giống
hệt... xin yêu cẩu cháu bất cứ điều gì", chàng tuyệt vọng nói,
"nhung không phải là cái này".
Tôi hiểu", ông già nói. "Nhiều quá. Đã đến lúc chúng ta phải
đi đường của minh thôi".
"Cháu... không, hãy đợi... Cháu..."
Mắt rung lệ, John tháo nút cà vạt, cái nút chàng chua tùng
mỏ ra từ khi cha mất. Chàng tháo cà vạt và trao nó cho ông
già. Òng già mỉm cưòi độ luọng và nhận nó.
Vào lúc )ohn tháo cà vạt, chàng cảm thây bình an vô cùng,
chàng cảm thây như có một luồng sáng mói hiện diện trong
bản thần chàng. Như thể mọi nỗi đau, mọi nỗi buồn về cái chết
của cha bất chợt tan biến một cách lạ kỳ. Chàng cảm thấy tự
do - nói đúng hon là đưạc giải thoát - nhẹ hẳn cái gánh nặng
vô hình đè lên chàng máy tháng nay.
Ông già dường như hiểu điều gì đang xảy ra, và ông cười
rộng miệng khi thắt chiếc cà vạt quanh cổ ông. Cùng với cái
áo chùng trắng và đôi dép đen, chiếc cà vạt tạo thành một bộ
đồ khá là kỳ quặc.
'Trông tôi ra sao?"' ông già hỏi Ịohn sau khi thắt xong chiếc
cà vạt.
Ịohn không giấu nổi nỗi vui mừng và bật cười lên. Ông già
cũng cười, và bác tài cũng cưòi - dù bác luôn giữ ý trước mặt
ông chủ. Họ cười đến đau bụng. Sau khi binh tĩnh lại, ông già
nói, Tôi chắc rằng tôi sẽ đeo chiếc cà vạt này thường xuyên,
vì duòng như nó có tác động đến mọi người. "Này, John", ông
già ngùng một tý rồi nói, "đã đến lúc anh phải đi".