Page 122 - Bác Của Chúng Ta
P. 122
o không nỡ giận mợ giáo Đặng vì mợ ấy cũng là
con nhà có tiếng gia phong. Nhung o nói:
- Mợ nói vậy là trái đạo nhà ta rồi đó. Tôi đi thăm em
trai đã lâu ngày chưa gặp lại, tôi có thứ gì thì đem phần
cho em thứ đó. Tôi đâu có biện lễ Tết người thượng cấp?
Mợ giáo Đặng biết đã lỡ lòi, nói với o:
- Em trót buột miệng nói điều không phải, chị thứ
lỗi cho em.
Nhân thể, mợ giáo Đặng hỏi o làm những món gì
để đãi cơm cậu Thành, o nhờ mợ ấy làm theo chủ định
của mình:
- Tôi đem hai con vịt từ quê nhà ra đây là có tích của
nó. Nhờ mợ làm cho chị món vịt luộc, chấm muối gừng, vì
cậu Thành sợ mùi tỏi sống. Còn nước luộc mợ cho gia vị
làm nước dùng. Chỉ từng ấy, đừng làm thêm món gì nữa.
- Hai con vịt bầu tới ba cân có thể chế biến nhiều
món ăn vừa ngon vừa sang. Chỉ một món luộc phí quá
chị ạ.
- Những bữa khác mợ tha hồ trổ tài nấu nướng đãi
khách. Còn bữa nay mợ làm theo ý tôi đã.
Vào buổi non trưa có tiếng xe hơi ngoài cửa. Cậu
giáo Đặng vẻ mừng rỡ đi nhanh từ phòng ngoài vào
trong nói với o:
- Chị ơi... Bác về. Bác về rồi!
121