Page 123 - Bác Của Chúng Ta
P. 123

o vui đến nghẹn thở, nhưng cái giận dỗi ở đâu tận
        trong bụng trào lên. o gắt với cậu giáo Đặng:
            - Cậu đang nói vód ai vậy? Tôi là chị cậu Thành kia

        mà.  Cậu Thành đi làm cách mạng giúp dân cứu nước
        chứ đâu phải làm cố đạo để bố mẹ, ông bà cũng phải gọi
        bằng "cha", xưng "con". Bác Hồ là Bác với tharủi niên,
        nhi đồng...
            Cậu giáo Đặng im lặng đi ra, o nghe tiếng cậu giáo

        Đặng nói vẻ hồi hộp từ phía ngoài. Tiếng chân đang đi
        gần vào nơi o ngồi.  Tự nhiên như có  ai xoay người  o
        ngoảnh mặt vào  tường,  o lắng  rõ  tiếng  chân  của  cậu
        Thành đang bước, nhưng cái dỗi đã tì kéo o không quay
        ra vói em mà ngoảnh mặt vào tường. Cậu Thành ngồi
        khẽ khàng xuống mép giường sát người o, giọng nói vẫn
        trong, vẫn còn hoi hướng giọng Nghệ Tĩnh. Hai bàn tay
        cậu Thành ấp lên vai o: "Chị ơi! Chị nỡ nào dỗi với em!"

        o khóc òa lên! o quay ra ôm lấy em. Nhìn em Thành đã
       hóa một ông cụ tóc muối tiêu râu thưa dài lòa xòa, o xót
        xa vô cùng. Cậu Thành cũng khóc, nói những gì o không
       nghe rõ. Bao điều dự định để than thở với em bỗng bay
       biến mất. Trước mắt o lúc này rứiư hiện ra hình ảnh trên
        sân nhà bà ngoại ở làng Chùa năm Tân Sửu 1901, khi ấy
        o ngồi thái rau lợn, nhìn ra ngó thấy em Thành, còn gọi
       bé Côn, theo cha mẹ vô Huế từ năm trước, nay trở về. o
       mừng reo lên: "Mẹ về...  Mẹ về...  Bà ơi... Cha mẹ cháu
        đã về..." Nhưng em Thành chạy sà vào lòng o khóc to:



                                  122
   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128