Page 124 - Bác Của Chúng Ta
P. 124
"Chị ơi, mẹ đã chết trong Huế... Cha đang đi về kia..."
Cái hình ảnh ấy bám riết lấy o mãi tói lúc cậu Thành
điing lên dìu tay o ra khỏi phòng khách.
Mợ giáo Đặng đã làm xong cơm. Hai chị em o, hai
vợ chồng cậu giáo Đặng ngồi vừa một mâm. Nhìn vào
mâm thấy đầy thịt vịt luộc, cậu Thành đùa vui:
- Chà! Vợ chồng chú Đặng đãi chị em tôi món thịt
vịt đầy thế này rồi tha hồ được nghe "tin vịt".
Cậu giáo Đặng cười không nói gì. Mợ giáo hồ hởi nói:
- Thưa Bác...
Cậu Thành đỡ lời ngay:
- Gọi tôi là anh thôi. Người nhà với nhau mà gọi tôi
bằng Bác, gọi o Thanh của chúng ta bằng chị khác nào
cầm đũa lệch gắp cơm.
Cậu Thành nói vậy rồi, mợ giáo Đặng vẫn gọi Bác.
Mợ ấy nói luôn món thịt vịt là của o mang từ làng Sen ra.
Cậu Thành đặt đôi đũa xuống mâm điing dậy, hai cánh
tay khép vào phía trước người mình nói với o:
- Hồi còn bé em thích món thịt vịt luộc hơn các thức
ăn khác. Em cũng hay vòi vĩnh bà ngoại, vòi vĩnh mẹ
món thịt vịt mỗi khi rửià có cỗ bàn. Em xa quê từ ngày
tóc còn để chỏm, nay hai chị em tóc bạc mới được gặp lại.
Chị vẫn còn nhớ sở thích khi còn trẻ nít của em, chẳng
quản tuổi già sức yếu đem vịt từ quê nhà ra đây vì em...
123