Page 121 - Bác Của Chúng Ta
P. 121
rách rưới ở nơi quyền cao chức trọng này xấu hổ cho
em chăng?
Ông Huỳnh chờ cho cụ nguôi giận mới thưa với cụ
lễ độ mà thân tình:
- Thưa cụ, được tin cụ ra thăm, Bác mừng mà nước
mắt ướt nhòe cặp kính lão. Bác muốn chạy ngay xuống
đây với cụ. Nhưng Bác đã phải níu chặt tay vào bàn để
nén chịu nỗi nhớ nhung. Vì hiện giờ, Chính quyền cách
mạng còn trứng nước mà thù trong giặc ngoài như kiến
cỏ, chúng đang tìm cho ra tung tích Hồ Chí Minh có
đúng là Nguyễn Ái Quốc không?
Ông Huỳnh chưa nói hết, o Thanh đã để lồng vịt
xuống, đặt bàn tay vào cánh tay ông Huỳnh, mắt o cũng
rưng rưng lệ:
- Tôi hiểu ra rồi. Vì nghĩa lớn, đã vì nghĩa lớn mà
bấy lâu xa cách, gác lại tình riêng. Chị em tôi, thôi được,
ông đưa tôi về nhà ông Đặng. Thân sinh ông Đặng và
thân sinh tôi vẫn là bạn đèn sách cùng hàng Phó bảng
triều Thành Thái mà.
o Thanh về đến nhà giáo sư Đặng nhưng lòng vẫn
không yên, dù cả nhà ra mừng đón o như đón người
thân lâu ngày mới gặp. Bà giáo Đặng nói với o:
- Người Bắc có tục lệ kiêng ăn vịt đầu tháng, sợ xúi
quẩy. Cho nên không ai đem vịt đi biếu lễ Tết. Giá chị
đem một đôi gà làm quà biếu Bác Hô thì hợp với phong
tục ngoài Bắc chị ạ.
120