Page 125 - Bác Của Chúng Ta
P. 125

o Thanh  mừng  thỏa  dạ  như lúc  khát  được  uống
        nước giếng thơi vậy. o nói ra điều canh cánh bên lòng

        với cậu Thành:
            - Chị cứ lo ngay ngáy về nỗi cậu đi khắp toàn cầu sẽ
        quên mất những thứ quê vị quán nơi mình cắt rốn chôn
        nhau. Giờ gặp cậu chị yên lòng lắm.

            Chị em sau bốn mươi năm xa cách, Bác Hồ cũng chỉ
        được gặp chị có một lần ngắn ngủi và duy nhất.

            o Thanh sau khi ra Hà Nội thăm Bác Hô trở về quê,
        tôi (nhà văn Sơn Tùng) có hỏi:
            - o đã ra Thủ đô thăm Bác Hồ, giá o đừng về quê

        mà ở lại thì hai chị em được gần gũi, săn sóc nhau lúc
        tuổi già...
            Tôi chưa nói được trọn ý thì  cụ đã ngắt lời,  giọng
        nghiêm lại;

            - Cháu có học, mà sao cháu nghĩ suy điều chật hẹp
        ây? o là con gái ông Phó bảng sắc, chị gái Tất Thành giờ
        là Hô Chí Minh.  Nhà o không có  cái nòi  "một kẻ làm
        quan  cả  họ  được nhờ".  Chức càng cao  phe  cánh bồ ổ
        càng đông, càng độc quyền gia đình trị.

            Rồi o dịu giọng hơn:
            - Con người ta lúc trái nắng trở tròi, nhất là lúc tuổi
        xế bóng vãn chiều, có sự nương tựa nào bằng sự nương
        tựa  của  đạo vợ chồng,  tình  con  cái,  nghĩa  anh chị em
        ruột  thịt?  Nhưng hoàn  cảnh  o  với  cậu  Thành  bây  giờ



                                  124
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130