Page 126 - Bác Của Chúng Ta
P. 126
lại không thể ở gần nhau để nhờ vả nhau được, o phải
tránh cho cậu Thành, nếu chị em o ở gần nhau sẽ mang
tiếng là Cụ Hồ có đầu óc "thượng vị gia hạ vị dân". Mà
cũng sẽ mang tiếng bám ghế em làm Chủ tịch nước để
được ăn sung mặc sướng...
- Thưa o, thiết tưởng o quá cẩn thận mà suy xét ra
như vậy, chữ đạo đức Bác Hô sáng ngời dân ta, chang
có ai nỡ bì tị nếu o ở gần Bác Hồ để được phụng dưỡng
lúc tuổi già...
- Tấm gương trong mà không siêng lau chùi để bụi
bám sẽ hoen ố. Một người đã có được trăm điều hay mà
phạm phải một điều dở thì thói đời chỉ thấy cái dở che
khuất những điều hay của người đó. Người ta khi đã có
cái tên và cái tuổi càng phải gìn giữ đức sáng, cháu ạ.
Ngày ấy, ở Nghệ An, một số bà con nghe phong
thanh chuyện "o Thanh ra Hà Nội thăm Bác Hô" rồi
truyền đi theo dạng kể huyền thoại với bao chi tiết li
kì. Trong không khí thân mật tình cô cháu, tôi ướm hỏi
cụ ấn tượng sâu sắc về cuộc gặp gỡ hai chị em sau bốn
mươi năm xa cách. Cụ không phải là người dễ tính để
nói ra những điều ấy. Tính cụ là khi đã ngà ngà rượu, cụ
mới nói ra như gửi gắm đôi lời tâm sự. Cụ không uống
nhiều rượu, chỉ vài ba chén bạch đinh, thường uống vào
lúc hoàng hôn, ngồi bên ngọn đèn dầu, nhấp một tí chút,
không có thức nhắm. ít khi có người ngồi hầu rượu cụ,
nên lúc ngà ngà say cụ trò chuyện với ngọn đèn, với cái
125