Page 117 - Bác Của Chúng Ta
P. 117

tay phải đỡ hai đầu gông, chân không có một mảnh mo

      nang lót mà phải lết từ ngày này qua tháng khác. Nhiều
      khi o đi không kịp đoàn tù còn bị bọn cai, đội quất roi
      gân bò bỏng cả da lưng. Giờ đây, o đi trên đường phố
      Hà Nội đầu ngẩng cao, chân rộng bưóc.

           Miệng o nói, chân o đi thoăn thoắt, cái lồng vịt lắc lư
      theo nhịp bước bên dòng người đi diễu hành, hô vang:
                "Việt Nam độc lập muôn năm.

               Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa muôn năm
               Nam Bộ là của nước Việt Nam

               HỒ Chủ Tịch muôn năm!..."

           Trên  đoạn  đường  từ  ga  Hàng  cỏ  đến  noi  "cậu
      Thành"  làm việc, o choáng ngợp trong biển người và
       sóng cờ đỏ sao vàng, trong tiếng hát tiếng đàn, tiếng hô
      khẩu hiệu, tiếng hò reo dậy đất, khiến o Thanh vui lên,
       o mỉm cười sung sướng tự nhận ra: "Chả trách nào cậu
      Thành đã thay tên đổi họ khi sự nghiệp đã thành danh."
           Với lồng vịt xách tay, o Thanh đến Bắc Bộ phủ. o

       gặp chú lính canh cổng, o nói;
           - Chú ơi, chú cho tôi vào gặp Cụ Hồ.

           Chú lính ngạc nhiên, nhìn o từ đầu đến chân, đến
       quần áo o mặc, rồi nhìn cái lồng vịt, hỏi o:

           - Cụ là ai mà đến đây xin gặp Cụ Hồ?
           o đáp thản nhiên:



                                 116
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122