Page 94 - AllbertEstens
P. 94
nhưng tất cả cuối cùng đều bị bác bỏ. Gần đây hơn, nhò sử dụng
các phương pháp quang học để phát hiện các dao động của
quang cầu Mặt Trời, người ta đã có thể thăm dò sâu hơn vào
phần bên trong Mặt Tròi. Các kết quả tổng hợp thu được, theo
Shapiro [2], đã "cho thấy sự phù hợp tuyệt vời giữa quan sát và
lý thuyết tương đôi rộng".
t
b) Sự lệch của tia sáng do sự hấp dẫn của Mặt Trời
Năm 1911, Einstein đã đưa ra tiên đoán vê' độ lệch (so vói
vị trí thực) của một ngôi sao khi nhìn nó ở gần mép đĩa Mặt Trời
là 0,83". Tháng 11 năm 1915, ông đã chứng minh rằng con số
này bị sai một hệ sei 2 và đưa ra giá trị đúng là 1,74". Kết luận
này được giữ nguyên trong công trình hoàn chỉnh về lý thuyết
tương đối rộng công bô' sau đó.
GM
0 = 4
Hình 2. Góc lệch của tia sáng trong trường hấp dẫn của Mặt Trời. Vởi M là
khối lượng của Mặt Trời, R là bán kinh của nó, ta có góc lệch 9 = 1,75"
theo tính toán của Einstein.
Đầu tháng 3 năm 1917, F.W. Dyson, nhà thiên văn Hoàng
gia (Anh), đã chỉ ra rằng nhật thực toàn phần ngày 29-5-1919 sẽ
là một dịp thuận lợi để xác định sự lệch của các ảnh sao và phân
• ■ * • • • • • ẤT
biệt lý thuyết của Einstein với lý thuyết của Newton, ủy ban
nhật thực thường trực phôi hợp của Hội Hoàng gia Luân Đôn và
Hội Thiên văn Hoàng gia đã được chính phủ tài trợ 1.000 Bảng
Anh và đã cử ra một tiểu ban để tổ chức hai cuộc khảo sát tập
trung vào vấn đề sự hấp dẫn ánh sáng. Một đoàn khảo sát do A.
92