Page 110 - AllbertEstens
P. 110
đúng bằng nhau, nghĩa là ta phải có hệ thức e2/Gmemp = tuổi
của vũ trụ, trong đó đdn vị thời gian là thòi gian để ánh sáng đi
được bán kính electron cổ điển (đơn vị thời gian này có tên là
"tempon"). Theo hệ thức này thì trong bổn hằng sô" vật lý cơ bản
ở vê trái, ít nhất phải có một hằng số nào đó thay đổi theo thời
gian. Hằng sô đó, theo Dirac, là hằng sô" hấp dẫn G, cụ thể là ta
sẽ có G ~ 1/t, trong đó t là thời gian mà điểm gốc (t = 0) chọn vào
lúc vũ trụ ra đời [1].
Vấn đề trên đây đã được đặt trong vấn đề rộng lớn hơn là
sự thay đổi của các hằng sô' vật lý theo thời gian. Sau một thời
gian nằm im, vấn để này hiện nay lại được nhiều nhà nghiên
cứu vật lý rất chú ý. Ở đây ta chỉ nói đến sự thay đổi khả dĩ của
hằng sô' hấp dẫn theo thời gian trong phạm vi kiểm tra lý
thuyết tương đối rộng. Năm 1964, Shapiro đã xem xét vấn đề
này khi ông suy nghĩ về các khả năng khác thử nghiệm lý
thuyết tương đối rộng bằng ra đa [2], cụ thể là kiểm tra sự thay
đổi của G qua theo dõi sự phát triển của các quỹ đạo hành tinh
theo thời gian nguyên tủ t. Khai triển G(t) xung quanh thời kỳ
hiện tại t0, ông đã tìm xem có chứng cớ nào về G0 * 0. Nếu G„ < 0
theo giả thiết của Dirac thì quỹ đạo các hành tinh phải là một
đường xoắn Ốc đi vào, hiệu ứng này sẽ thấy rõ nhất ỏ các kinh
độ tương đối (so sánh) của các hành tinh. Hạn chê chính hiện
nay của cách thử này là sai sô" hệ thong do sự mô hình hoá
không đầy đủ ảnh hưỏng của các tiểu hành tinh. Nhưng với các
sô" liệu về rađa, người ta có thể hạn chê tỉ suất thay đổi của G
(cụ thể là G JG0) ở phạm vi dưới vài phần trên 1012 mỗi năm.
Các số liệu về đo khoảng cách tới Mặt Trăng bằng lade cũng đã
đạt mức chính xác tương tự. Hy vọng là chúng ta sẽ sớm được
biết kết quả của những thí nghiệm như vậy. Trong khi đó, với
tất cả các thí nghiệm đã được thực hiện, lý thuyết tương đối
rộng tiếp tục được xác nhận [14].
108