Page 108 - AllbertEstens
P. 108

cách tin cậy. Trong công trình vừa công bô' năm 2004, Ciufolini



                                                                       và  Pavlis  [13]  (giới  thiệu  trong  [14]),  cũng  với  các  vệ  tinh


                                                                       LAGEOS,  nhò  sủ  dụng một  mô hình  trọng lực Trái Đất có độ



                                                                       chính xác tốt hơn (thu được nhờ các vệ tinh GRACE), đã có thể



                                                                       tiên đoán quỹ đạo của các vệ tinh với sai số chỉ vào khoảng 3cm



                                                                       đốỉ vối một cung 15 ngày, tức là tương ứng vổi khoảng nửa mas



                                                                       ở độ cao của các vệ tinh.
                                                                                «                                     •



                                                                                       Hiệu ứng Lense-Thirring được xác định theo công thức  Q




                                                                       = 2J@/[a3(l-e2)3/2], trong đó  f ì  là tỉ suất thay đổi kinh độ của tiết



                                                                       điểm,                   là mômen xung lượng của vệ tinh, a và e theo thứ tự là



                                                                       bán trục lớn và tâm sai của quỹ đạo vệ tinh. Các tác giả đã phân


                                                                       tích  các  sô" liệu  định  tầm  bằng  lade  từ  tháng  1-1993  cho  đến



                                                                        tháng 12-2003, tương ứng với khoảng 1 triệu điểm chuẩn, tức là



                                                                        khoảng  100 triệu quan sát định tầm bằng lade từ hơn 50 trạm



                                                                        quan  sát  từ  mặt  đất  trên  khắp  thê  giới.  Hiệu  ứng  Lense-


                                                                       Thirring theo tiên đoán của lý thuyết tương đối rộng đối vối tổ



                                                                        hợp các kinh độ của tiết điểm của hai vệ tinh LAGEOS là 48,2



                                                                        mas/năm; còn  theo  quan  sát là  47,9  mas/năm,  có  nghĩa là kết



                                                                        quả quan sát tương ứng với 99% kết quả tính toán. Với các sai



                                                                        sô" đã xác định là ± 5%, hay tính già ra là ± 10% để kể thêm các


                                                                        nguồn  sai  số được  đánh  giá  thấp  hay  không biết,  kết  quả thu



                                                                        được, theo các tác giả công trình, đã xác nhận sự đúng đắn của



                                                                        lý thuyết tương đối rộng. Đây còn là lần đầu tiên mà  hiệu ứng



                                                                        Lense-Thirring được xác nhận với độ chính xác chấp nhận được.



                                                                        Một sự xác nhận vối độ chính xác cao hơn là 1% hiện đang được
                                                                              •        ■                      »                    •                                                                        «                L  I        9
                                                                        chờ đợi vối vệ  tinh  Gravity Probe  B vừa  được đưa lên quỹ đạo



                                                                        cực tháng 4-2004.





                                                                                       d)  Sự biến  thiên  khả  dĩ theo  thời gian  của  hằng số hấp


                                                                       dẫn





                                                                                       Năm  1937, p. A. M.  Dirac đã nêu ý kiến hằng số hấp dẫn



                                                                        có thể không phải là hằng sô. Ồng nhận xét rằng tỉ sô không thứ






                                                                        1 0 6
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113