Page 105 - 4 Phong Cách Bán Hàng
P. 105
( hương 111: t'aula - mọt en uy en gia 1 0 9
vói cô, tôi sẽ chỉ còn cách yêu cầu ông ta đi thôi. Vì thế, ông ta
phải đứng đó sáu giờ một ngày, không một lần dám ngổi
xuông. Cô nên cho ông ta vài đồng vì điều đó."
Những lòi của Steve rất chân thật và Paula có thể thây Steve
cũng rất đau đớn khi chứng kiên những cực khổ mà người đàn
ông đó phải chịu mỗi ngày. Ông nói tiếp: "Một sô' người còn
không để ông ấy yên. Bọn nhỏ đi qua và quát nạt ông ta. Đôi
khi, có người còn ném mọi thứ vào ông ấy nữa và nếu đó là rác
rưởi thì ông ta sẽ cố bỏ vào thùng rác. Mặc dù vậy, ông ta vân
cô' xoay sở để được mấy đổng mỗi ngày."
"Đôi lúc, có khách hàng phàn nàn về sự có mặt của ông ta
ở đây. Tôi hỏi họ, nếu ông ta thực sự khiên họ phiền lòng và
bức bối, tôi đảm bảo rằng ông ta sẽ ngay lập tức bị đuổi khỏi
đây. Không ai nói gì. Tôi nghĩ họ còn hơi xâu hổ vì đã phàn
nàn về ông ta trưóc khi tôi nói như vậy." Steve cười nhẹ và
lắc đầu khi ông nói xong: "Cô biết một số người như thế nào
rồi đây. Chúa phù hộ cho họ!"
Lúc bây giờ, một khách hàng ra khỏi trạm, kéo cửa sổ
xuôíng và cho ông già kia vài đổng tiền lẻ. Khi ông ta nhét tiền
vào túi, ông quỳ một chân xuông, tấm biển rời khỏi tay và
ông ta ngã nhào ra đất, mặt đập xuông vỉa hè. Hai cánh tay
để bên sườn, đầu ngoẹo đi quay mặt về phía Paula và Steve.
Đôi mắt nhắm nghiền và miệng thì nôn oẹ.
Ngươi phụ nữ lái chiếc xe chứng kiến toàn bộ cảnh đó hét
toáng lên và lao tói người đàn ông tội nghiệp. Bà ta quỳ
xuống, tai ghé sát miệng ông cụ. Bà kinh hãi kêu lên thổng
thiết: "Ông ta không thở nữa rồi. Ai đó hãy làm cái gì đó đi!"