Page 53 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 53
- À, đây là dì Bảy, chị em con đang làm việc với nhau...
Sực nhớ sự có mặt của tôi, bà mẹ liền kêu lên:
- Trời ơi, mừng quá con ơi! Vô nhà, vô nhà đi!
Hai tay bà nắm chặt lấy hai đứa tôi kéo vào nhà, bà gọi như thét lên;
- Năm ơi, chị Tư bây vê' đây, Tư Ngoạt vể rồi nè, con ơi...
Một cô gái trạc tuổi tôi từ nhà sau chạy ra mừng mừng tủi tủi, khóc
òa lên. Má chị Tư Ngoạt cũng thứ tư, bà nắm chặt tay tôi, nhìn tôi trìu
mến. Một lát đưa tôi vô buồng cất đổ đạc, bà hỏi nhỏ:
- Con cũng ở tù với con Ngoạt hả con?
- Dạ không, chị Tư sau khi được thả ra, qua làm ăn bên xứ con, con
xem chị như chị ruột...
- Vậy sao! Mèn ơi, bấy về đây, Tết năm nay phải ăn lớn mới đưỢc.
Dì Tư mừng quá cứ quên đầu quên đuôi. Tối hôm đó dì thúc mấy
đứa con cháu trong nhà đi báo tin mừng với bà con. Ai đến thăm, mặt
mày đều hớn hở. Năm đó cả nhà dì Tư chuẩn bị một cái Tết thật tươm
tất, gói bánh tét, bánh ít, quết bánh phổng, làm đủ thứ nào dưa cải,
dưa kiệu, dưa hành, tỏi... Tôi được coi như con cháu trong nhà, cũng
xắn tay phụ làm mọi việc. Được sống trong cảnh gia đình vui mừng
đoàn tụ, tôi vẫn không tránh khỏi tủi thân, một cái Tết đầu tiên xa má,
xa anh chị em... Nhớ má quá tôi cầu mong có cách nào được bay vể
Mỹ Quới, dầu trong chốc lát để gặp lại má. Tôi nghĩ chắc giờ này anh
Hai tôi cũng đang lo dọn dẹp bàn thờ, chùi bộ lư đồng cùng với chần
đèn, trang hoàng nhà cửa, chưng vạn thọ, không thể thiếu mâm ngũ
quả với bình bông trên bàn thờ tổ tiên... Năm nào dịp Tết đến, những
việc này đểu phải qua hai bàn tay khéo léo của anh Hai.
Tôi ở nhà chị Ngoạt chơi tới hai mươi chín Tết thì vể nhà cậu Ba
tôi ở Nhị Trường và hẹn với chị Tư ăn Tết xong sẽ gặp lại để bàn công
chuyện làm ăn. Đó là cái Tết lần đầu tôi xa nhà, nhưng lại là cái Tết
đáng ghi nhớ, tôi được sống trên vùng đất bên quê ngoại mà tôi mới
đưỢc biết, và cũng là cái Tết đánh dấu những bước đi mở đấu chặng
đường dấn thần của tôi.
* * *
52 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ