Page 51 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 51
Nhìn lại trên bờ, anh Hoàng từ đâu đến đứng bên gốc cầy sát lưng má.
Ảnh trán trân hướng theo tồi.
Bước đi vài bước, không thể không quay lại nhìn má, một bà mẹ
hiển lành mà gan góc, phải dằn lòng để chấp nhận cho con gái ra đi
theo con đường nó đã chọn.
Thêm một lẩn nữa má truyền cho tôi sức mạnh của tình thương và
niểm tin không có cầu chữ nào nói cho hết đưỢc.
Trên boong tàu nhìn hai bên bờ, cảnh vật lùi lại rất nhanh, nhìn
xuống thấy sau bánh lái nước cuồn cuộn dâng lên thành một dòng bọt
nước dài trắng xóa...
Không mấy chốc tàu đã tới Ngã Năm, rồi từ Ngã Năm đến Ngã
Bảy, tàu cập bến Gò Ân Nước xoáy nằm trên sông Măng Thít thuộc
tỉnh Vĩnh Long, để cho hành khách lên xuống, bốc dỡ và nhận thêm
hàng, rồi xuôi dòng Măng Thít ra sông Cổ Chiên để về Sài Gòn. Theo
bén gót chị Tư lên bến này, hai chị em đi xe đò về Trà Vinh. Xe đậu ở
một bến dọc đường, chị Tư rủ tôi vào tiệm tìm mua khăn và mấy xấp
vải về làm quà cho má và người thân sắp gặp lại sau bao năm xa cách.
Sờ món này, ngắm món kia, cuối cùng chị hớn hở mua đưỢc mấy thứ,
chắc má sẽ vừa ý.
Ngồi trên chiếc xe đò cũ kỹ chạy bằng than, biết mình đang vể đến
quê ngoại, tôi rất chăm chú dõi theo từng xóm làng xe đi qua: hàng
dừa, cây cẫu sắt bắc qua con sông nhỏ, trên những cánh đổng bạt ngàn
nối tiếp hai bên đường, những túp nhà đơn sơ rải rác núp dưới mấy
chòm cầy xanh... Chưa một lần đi qua chốn này, mà sao tôi cảm thấy
quá gần gũi thần thương. Tự nhiên tôi nhớ đến má, chắc má cũng
đang nhớ con Ngơi hồi nhỏ ốm yếu, hay nhỏng nhẽo, chưa lúc nào
xa nhà như lần này. Trong đầu tôi bỗng vang lên câu thơ học được với
thầy Năm Nữ thuở nhỏ: “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như
nước trong nguồn chảy ra”... Từ nguồn nằm sâu trong lòng đất, qua
khe, qua núi, nước chảy không bao giờ cạn.
Chị Tư nắm tay tôi lắc lắc;
- Nghĩ gì mà thần người ra vậy? Sắp tới ngã ba Vũng Liêm rổi đó,
Vũng Liêm nổi tiếng món nem chua ngon lắm! Đó! Đó, chỗ qua cua
50 HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ