Page 50 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 50
mực thương con nhưng không bao giờ cản ngăn bước tiến của con
mình. Suốt đêm đó nằm bên má; tôi không chợp mắt, nghe má thỉnh
thoảng thở ra... Rồi đêm cũng qua, trời hửng sáng; má gọi tôi dậy.
Trong nhà, anh chị Năm cũng đã dậy. Không ai nói gì, trìu mến nhìn
tôi như gởi gắm niềm tin.
Đi bộ khoảng năm trăm thước, qua khỏi khúc quanh, bến tàu Vĩnh
Phú thấp thoáng qua làn sương mờ đục. Tàu Nguyễn Văn Kiệu đã
chực sẵn chờ đón khách, ống khói tàu liên tục nhả từng cột khói đen
chuẩn bị tách bến. Thoáng thấy chị Tư Ngoạt đứng chờ ở bến, má đã
vói hỏi:
- Tàu sắp chạy chưa con?
- Dạ sắp chạy rồi. Bảy với con vế bển, má ở nhà đừng lo gì nghen!
Nhà con ở Dừa Đỏ, cũng sát nhà cậu Ba mà!
- ờ, chị em đi đường nhớ cần thận. Cho má gởi lời thăm anh chị ở
bển. Biết bao giờ tao mới được trở về quê đây?
- Bây giờ đường tàu bè đi rất tiện, má lo gì, rảnh rồi thì đi thôi.
- Nói vậy chớ biết đến chừng nào?
Má không giấu đưỢc nỗi buồn xa con gái, thỉnh thoảng chỉ liếc
nhìn tôi rồi quay sang nói chuyện với chị Tư.
Tàu “xúp lê”', như giục giã những khách chậm chần mau mau lên
tàu.
Tôi xách hành lý theo chị Tư bước xuống tàu, cố nói vói:
- Con đi nghen má!
Má khẽ nói “ừ” đứng lặng nhìn tôi, còn tôi chân bước tới mà đầu
ngoái lại. Má đăm đăm nhìn theo tôi. Làm sao má yên lòng đưỢc, con
gái một thần một mình lần đấu xa nhà dẫu có chị Tư, rủi may ra sao,
có ngày ra đi còn ngày trở lại biết bao giờ. Hiểu thấu tấm lòng của
má rối như tơ vò tôi thấy xốn xang, mắt cay cay, và... hình bóng của
má nhòa đi khi tiếng “xúp lê” vang lên lẩn thứ hai. Tàu từ từ tách bến.
1. Tiếng còi hụ của tàu thủy.
Tiéng sóng búa ghểnh 49