Page 52 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 52
quẹo bên tay mặt là đường vô An Trường; cái nôi... chị không nói hết
lời; nhưng tôi đã hiểu.
Chị Tư không giấu nổi niềm vui được trở vể quê nhà; liên tiếp giới
thiệu những tên xóm; tên làng; tôi không làm sao nhớ hết; và phải qua
nhiểu năm tháng công tác ở vùng nẩy tôi mới nhớ và yêu thương như
xóm làng của tôi ở Sóc Trăng.
Đến Bình Phú, xuống xe, hai chị em theo con đường rẽ trái đi bộ vể
Dừa Đỏ. Trời đã xế chiều, mặt trời bị đám mây che khuất; vài cơn gió
nhẹ dịu mát thoảng qua. Hai bên đường làng xóm nối tiếp; nhà lá xinh
xắn, vườn tược xanh mướt xen kẽ có những ngôi nhà ngói đỏ au có
hàng rào sắt bao quanh do điển chủ giàu có làm chủ. Chốc chốc trên
một chiếc xe ngựa chạy qua, mấy bà ghì chặt những giỏ hàng chuẩn
bị đón Tết. Chợt chị Tư reo lên và nắm tay tôi mừng rỡ chỉ vể hướng
một gian nhà nầm sau hàng rào bông lồng đèn:
- Bảy! Nhà chị đó!
Kéo tôi; chị phăng phăng vể phía ngôi nhà lá ba gian, có mấy cây
mai vàng cao hơn đẩu người, cành đơm đầy nụ hoa trên một sân rộng.
Còn cách xa cửa nhà cả mấy chục bước, chị dồn hết sức gọi lớn:
- Má ơi; má...
Một người đàn bà trạc tuổi má tôi từ trong nhà vội bước ra, một tay
cầm chổi, một tay đưa lên che mắt, cũng lớn tiếng hỏi lại:
-Ai đó?
Giao cho tôi mọi thứ đang mang trên vai và cẩm trong tay, chị Tư
chạy ùa đến ôm lấy mẹ.
- Má, con nè má; con Ngoạt trở về đây má!
Cầy chổi trên tay rớt xuống, hai mẹ con ôm chặt láy nhau, mạnh ai
nấy khóc.
Bà đưa tay sờ đầu, vuốt tóc, lần bóp hai cánh tay, như để yên lòng
thân thể con gái vẫn lành lặn như hồi nào. Nhìn hai mẹ con chị Tư gặp
lại sau hàng chục năm đợi chờ, những phút giầy ấm áp tình mẹ con,
tôi không cầm lòng được và nước mắt cũng trào ra. Thấy tôi bước tới
gẩn, chị Tư nói với mẹ:
TiỂng sóng bủa ghénh 51