Page 49 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 49
Để má yên lòng; tôi thỏ thẻ:
- Thôi; đừng vội nói chuyện đó má à! Con mới ra làm ăn, chờ con
bay nhảy một thời gian, chuyện gia thất sẽ tính sau. Con mừng má
thương không ép con, chớ lấy chồng ở tuổi này khổ cho con lắm!
- Nói cho bầy biết thôi (rồi má nhỏ giọng thầm thì): chừng nào
tính đưỢc thì tính, nếu có thương ai thì báo vể cho má biết!
- Chưa và sẽ không thương ai hết. Con má đang ăn chay trường, má
không nhớ sao? Thôi vậy nghe má, kỳ này con đi với chị Tư Ngoạt vể
Trà Vinh, má chịu nghen!
Má tôi làm thinh, không nói không rằng nhưng thấy rõ má buồn
lắm!
Được chi bộ chấp nhận, má đã biết rồi, trong lòng tôi thấy như nhẹ
nhõm, chỉ chờ ngày lên đường.
Thuở đó tàu Nguyễn Văn Kiệu lên xuống Sài Gòn - Cà Mau, dọc
đường có ghé nhiều bến rước khách và chở hàng hóa... Cứ vài ngày có
chuyến ghé lại Vĩnh Phú rổi đi Cà Mau. Xem lịch tàu đến tàu đi, chị
Tư và tôi đã sẵn sàng đồ đạc lên đường.
Thêm một ngày đáng ghi nhớ: vào cuối tháng một năm 1937, ngày
hai mươi bốn tháng Chạp năm Bính Tý (Tết Đinh Sửu sắp đến rồi),
từ tờ mờ sáng má bơi xuồng đưa tôi ra chợ Vĩnh Phú, nghỉ ở nhà chị
Năm để sáng sớm lên tàu. Cuối đông trời còn lạnh lắm. Má mặc bộ
bà ba đen vải ú, đẩu quấn khăn rằn, ngồi lái bơi, còn tôi ngồi trước
mũi cầm dẩm bơi phụ. Má làm thinh, chắc buồn lắm. Con nó đã có
ý muốn như vậy, thương con nên phải chịu, vì không đành lòng cản
ngăn. Theo mái dầm buông lơi trên dòng nước, chiếc xuồng lặng lẽ
lướt tới, thỉnh thoảng một cơn gió tạt qua, xuổng chao đảo, gỢn sóng
trào đầy bọt trắng... Nhớ ngày nào cùng đi với má bán hàng bông
dọc kênh Mỹ Quới, lòng tháy nao nao. Biết nói gì với má trong giây
phút này? Những gì cấn nói, cần xin má đã rõ rồi. Nghĩ tới nhiệm vụ
mới của một đảng viên trên chặng đường phía trước, còn biết bao thử
thách... Lòng tôi tự nhủ, hãy can đảm lên, hãy cố nén tình cảm thông
thường của người con gái phải xa người mẹ như má, người mẹ hết
48 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ