Page 157 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 157

chính anh liên tiếp hỏi thăm tin tức từng người trong gia đình, từng
           đổng chí đã cộng tác với nhau trong thời kháng chiến qua nhiểu địa
           phương và những đồng bào thân thiết... Rồi anh nói công việc học
           hành và công tác được giao ở chiến khu Việt Bắc, đặc biệt kể chuyện
           những lẩn được gặp Bác, mỗi lần là một dịp học hỏi về tầm suy nghĩ
           của Bác, về tác phong dân chủ của Bác, lắng nghe, trao  đổi ý kiến
           với cán bộ trong hội họp và cả trong sinh hoạt hàng ngày. Đang hào
           hứng, anh xuống giọng trâm buổn khi kể vể chuyện cải cách ruộng

           đất. Trong kỳ họp tổng kết một đợt công tác cải cách, anh được chọn
           “báo cáo điển hình” vể một đội công tác không hoàn thành nhiệm vụ.
          Anh ghi nhận niềm vui của người nông dân đưỢc nhận đất, nhưng
           anh không tán thành lối truy thành phần “địa chủ”, “phú nông”, không
           căn cứ vào sở hữu ruộng đất, mức thu tô tức... chỉ căn cứ vào dần số
           ở xã, ở thôn mà quyết định phải có bao nhiêu “địa chủ”, bao nhiêu
           “phú nông”, “cường hào”, “ác bá”... Do đó có những vụ quy oan thành
           phấn giai cấp và xử oan mà người dần không có nơi để kêu cứu! Tôi
           rất chăm chú nghe, chia sẻ những bài học, những cảm xúc của anh
           những lần đưỢc gặp,  được làm việc với Bác Hồ và những nỗi băn
           khoăn. Tôi rất nóng lòng và lẩn lượt trình bày để anh giải đáp những
           điều mà không riêng tôi đang nhức nhối từ khi được tiếp xúc Hiệp
           định Genève tháng 7 năm 1954. Tại sao chấp nhận đường ranh giới
           tạm thời là vĩ tuyến 17 mà không phải là vĩ tuyến 16? Tại sao phải tập
           kết? Nói Pháp và chính quyền Sài Gòn tạm thời quản lý chứ thực chất
           là đặt ách thống trị chắc chắn còn tàn bạo hơn thời chín năm, Mỹ trở
           thành kẻ thù trực tiếp chắc chắn nó sẽ xóa bỏ Hiệp định Genève...
          Anh Mười rất bình tĩnh nghe tôi giãi bày tâm sự. Anh thong thả kể lại

           việc anh cùng anh Cao Đăng Chiếm, chị Mười Thập, anh Phạm Thới
           Bường, bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, trước khi lên đường trở về công tác
           ở Nam bộ có đưỢc gặp Bác Hồ. Được Bác hỏi, các cô chú có ý kiến gì
           không, anh Cao Đăng Chiếm mạnh bạo: “Thưa Bác, tại sao ta ký Hiệp
           định Genève?”. Bác ôn tồn nói: “Đây là vấn đé tương quan lực lượng”...
           Tôi không đợi anh Mười nói thêm, dù tôi chưa hiểu hết lời Bác, tôi tự
           nhủ Bác và Trung ương Đảng đã cân nhắc mọi bề trước khi ký Hiệp


           156  HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162