Page 539 - Việt Sử Kỷ Yếu
P. 539

CÔNG,  TỘI  CỦA  THựC  DÂN  PHÁP  ĐÔ  HỘ  -  Trong  khi  còn  cầm
        quyền ở nước ta,  người Pháp  luôn luôn kể “công ơn khai  hoá”,  dìu
        dắt  dân  ta  lên  đường  tiến  bộ  văn  minh,  nâng  cao  đòi  sốhg  đại
        chúng,  giữ trị an không còn giặc giã quấy nhiễu, làm đường sá cầu
        cốhg,  dựng nhà thương,  trường học,  mở nhà máy khiến hàng triệu
        người  có  cơm  ăn  việc  làm.  Để  khai  thác  chế độ  thuộc  địa,  khách
        quan,  thực  dân  Pháp  cũng có làm  đưỢc  một  sô" công việc có lợi  cho
        dân  ta,  song  phần  nhiều  lại  có  lợi  cho  chúng  trước  hết,  về  văn
        minh vật chất,  dân  quê  ta chiếm  90%  tổng  sô",  chỉ  được  biết  ngọn
        đèn dầu hôi và sô" ít trẻ con được biết đến chủng đậu.  Công lao ít ỏi
        của chúng không thấm tháp gì so với những tội lỗi lớn lao mà thực
        dân Pháp  để lại.  Nào là sưu cao thuế nặng,  đặt thêm các thuế mới
        về rượu,  thuốc  lá,  thuê  chợ,  thuê" đò,  độc  quyền  mua  rẻ,  bán  đắt,
        bóc  lột nhân công lao  động,  bắt trai  tráng đi  lính bảo vệ  quyển lợi
        của chúng,  dùng người Việt giết hại người Việt (các đồ tể Trần  Bá
        Lộc,  Hoàng  Cao  Khải,  Nguyễn Thân  được  phong  quan  chức  trọng
        đến  phụ  chính).  Lại  dung  túng  cho  quan  lại  tham  nhũng,  lính
        tráng  bắt  nạt  dân  quê.  Chúng  không  chịu  cấm  thuốc  phiện,  phù
        thuỷ,  vàng  mã.  Xét  tội  lỗi  của  thực  dân  thì  đây  mới  chỉ  kể  được
        một sô", thực ra thì không bút nào tả cho hết được.
              Dưới ách thực dân Pháp đô hộ, công ít tội nhiều,  nhân dân ta
        phải  chịu  bóc  lột  cực  khổ,  trái  lại  thì  có  được  lợi  những  gì?  Tiếp
        xúc với nền văn minh cơ khí vật chất, nâng cao chút ít đòi sông thì
        chẳng có chúng,  dân  ta  cũng tiến tới  được.  Người  Xiêm  La  đâu  có
        phải nhờ đến chúng.
              Khách quan công bằng mà nói thì  dân ta có được hai điều  lợi
        ngoài ý muôn chủ quan của thực dân Pháp:
              Một  là,  nước  ta  thoát  ly  hẳn  với  Trung  Quốc,  không  còn  là
        thuộc  quô"c của  nước  lớn  này  nữa.  Xưa vua ta  phải xưng thần  nạp
        cống  vua  Trung  Quô"c,  chỉ  là  về  ngoại  giao,  để  khỏi  bị  xâm  lăng.
        Nhưng người Trung Quốc,  Hán cũng như Mãn Thanh,  vẫn thường
        coi  nước  ta  là  một  phần  đất  của  họ  ở  nơi  phên  dậu  (phiên)  như
        Mông, Mãn, Tạng,  Hồi.
              Hai  là  phô  biến  chữ  quốc  ngữ mẫu  tự La  tinh,  thứ  chữ  học
        biết đưỢc rất chóng,  thường chỉ học vài ba tháng đã  đọc ngay được
        nên  rất  tiện  lợi.  (Điều  này  đã  kể  ở  mục  nói  về  người  Pháp  mở
        trường học ở Nam Kỳ).

                                                                               539
   534   535   536   537   538   539   540   541   542   543   544