Page 62 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 62

Nhớ lại  tài  liệu ghi  trong sách Tnỳ Thư Địa Lý nói về tục thoa đồng
    cổ,  con  eái  con  trai  nhà  eiầu  lấy vàng  bạc  làm  chiếc  thoa  lớn  cầm đánh
    vào trống  rồi  để  lại  cho  chủ  nhân,  ta  hiểu  mỗi  dịp đúc  trống  là  một dịp
    trọng  đại  trong  đời  sống  bộ  lạc, tốn  kém  cho hết  thảy  mọi  người, nhưng
    tập  trung  tin  tưởng  mọi  người  vào  ma  lực  của  tiếng  trống  thì  cũng  tập
    trung được hết thảy*'^.
          Ta  thấy  kỹ  thuật  đúc  đồng  riêng  để  làm  trống  đã  nghiêng  về  tính
    cách  ma  thuật  của tín  ngưỡng cổ sơ (không phải  kỹ thuật  sản  xuất  công
    nghệ)  mà chính  người chủ  trương lễ đúc  ấy nhiều khi đã có thể rất chân
    thành dể nghĩ rằng người ngoài không được ân sủng mà đòi biết thì họ sẽ
    gặp tai họa.
          Việc  đúc  trống  đã  nghiêng  về  tính  cách  ma  thuật  như  thế,  ta  nên
    tránh  nhìn  vào  khía  cạnh  tiến  bộ  vật  chất  mà  nghiên  cứu,  như  các  nhà
    khoa học  phương  Tây.  Ta lại  nên  hiểu những  hình  chạm đã có  thể được
    vẽ trong những  lúc lên dồng cầu cúng, con người thấy không còn tự chủ
    nữa mà đã như có một hồn thiêng nào khác nhập vào chỉ huy cái óc mình
    nghĩ và  cái  tay  mình  làm,  dể  cuối  cùng  hình  vẽ  ấy  là  bùa  thiêng  và  số
    lượng bùa thiêng ấy,  xếp đặt ra sao đó, sẽ giúp cho cái thiêng chung của
    tiếng trống khi hành lễ.
          Chưa có một  sự nghiên cứu  về ma thuật cổ sơ này thì chưa thể tìm
    hiểu ý nghĩa tượng trưng của các hình vẽ.  Nhưng hiểu về hình thức rằng
    dấy  là  căn  cứ biết  sinh  hoạt  và  y  phục  ở cổ  thời  như các  nhà  khoa  học
    phương Tây, thì có quyền dè dật.

    KỸ THUẬT ĐỔ ĐÁ

          Sách  Đại  Nam  Nhất  Thốníị  Chí,  tỉnh  Thanh  Hoá  cd nói:  “Nghê
    côrnị  thì  cũng không  có  nghề  gì đặc  hiệt.  Họa  chăng  có  nghề thợ dá  lù
    môn  sà trường.  Những  người  ở về An  Hoạch  thuộc  huyện  Đông San  có
    thể lấy đá chế dược cúc dồ thường dùng trong nhà ”
          Sách  Hướng Dần  Du  Lịch  của  Madrolle  cũng  ghi:  trên  đường  Bỉm
    S(rn di Nhân Lộ khỏi  khu Đầm Tôm của họ Trịnh 3km, có tìm thấy những
    xương hoá  thạch của  loài  vật, những đồ gốm, những khí giới  và dụng cụ


       Có  lẽ  lục  Pcày  đã  không  mất  trong  xã  hội  Việt  Nam  về  sau  mà  chỉ  biến  thái  ít
    nhiều  trong  những  lễ đúc chuông.  Phải có phần đóng góp của bá tính:  ai  có đồng cũ
    thì bỏ vào nổi  nấu,  ai  có một vài  phân vàng hay bạc đem đến bỏ vào thì công quả ấy
    mới  khiến  chuông  đúc  ra được hoàn  toàn  thành  khí và tiếng  mới  thanh.  Thiếu  phần
    đóng cúa bá tính,  chuông đúc sẽ có lì  vết và phải đúc  lại.  Điều đặc  biệt là dù nhà sư
    chủ  trương  việc  đúc  chuông  đã  chuán  bị  đủ  số  lượng  đồng  đế’  nấu  rồi  nhưng  vẫn
    không dám từ chối việc đóng góp của bá tính.
                                                                            65
   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67