Page 320 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 320
chí trăm ngày lại hổi sinh, rồi làm nên sự nghiệp đế vương, danh vang
bốn bể: Cao Biền nhờ bcà già ở gần đấy mỗi ngày đốt giùm cho một nén
hương, đủ trăm ngày trăm nén thì gọi dậy. rồi xuống huyệt đạp cho đất
lấv lên trên mình. Nhưng vì quên không yểm thần đất nên vỊ thổ thần hộ
huyệt giận mà khiến lũ chuột lự tha trộm của bà lão ba nén hương. Khi
đốt 97 nén thấy hết hương, bà lão tưởng đã đủ trăm ngày mới gọi Biền
dậy. Cao Biền ngồi dậy thấy mạch dất mới được 97 ngày chưa quán khí,
thành ra không làm gì dược, người cứ run bắn lên. Biết trời không cho
mình, Cao Biền thất vọng ra về. Vì vậy mới có câu “Lẩy bẩy như Cao
Biền dậy non”.
Tiếng cười của người dàn Lạc Việt quá đã bắt đầu đáng sợ.
Người ta cười ông tướng vũ khí rất nhiều, cổ cá áo giáp mà lại nhút
nhát, là con cua, trong câu dối chơi với nhau.
Hai í>ifơm tchn íỊÌứo
Mặc áo da hò
Thập thò cửa lỗ
Người ta cười hai người dân Trung Hoa khiêng một con hco, thành
ra một quái vật không tên. trong câu dố chơi:
Tam thủ tam vĩ, lục nhãn lạc nhĩ
Tứ túc chỉ thiên, tứ túc chỉ dịa
Đ ố iù con Ịịì?
Người ta cười cờ với trống trận hùng hổ xông pha ghê gớm lắm, mà
chi là một con chó trong câu đố khác:
Dầu lùmị dành trống
Cuối làníỊ phát cờ
Tvổnv, dành dến dâu
Cờ ba\ dến dâv
Người ta cười các quan cai trị chỉ là cái bễ thổi lửa, trong câu đố
khác nữa
Ba ô/;g /7gó/ ghế
Một ỏng cậy thể
Một óng cậy thân
Một ỎHÍỊ tần ngần
Đút h.... vào hếp.
Ây là những dấu hiệu của sự cựa mình để sắp sửa đứng lên vậy.
332