Page 47 - Văn Khấn Cổ Truyền Của Người Việt
P. 47

Ngẩn ngơ khi trở về già,
       Ai chồng con tá,  biết là cậy ai?

        Sống đã chịu một đời phiền não,

        Thác lại nhờ hớp cháo lá
        Đau đớn thay! Phận đàn bà,

        Kiếp sinh ra thế, biết là tại đâu ì

        Củng có kẻ nằm cầu gối đất,
        Dõi tháng ngày hành khất ngược xuôi.

        Thương thay củng một kiếp người,
        Sống nhờ hàng xứ, chết vùi đường quan.

        Củng có kẻ mắc oan tù rạc'^^'
        Gửi minh vào chiếc lá một manh.

        Nắm xương chôn rấp góc thành,

        Kiếp nào cởi được oan tinh ấy đi'?
        Kia những kẻ tiểu nhi tấm bé,

        Lỗi giời sinh, lia mẹ lia cha.

        Lấy ai bồng bế vào ra,
        u ơ tiếng khóc, thiết tha nỗi lòng?

        Kia những kẻ chim sông, lạc suối.

        Củng có người sẩy cối,  ngã cây.
        Có người leo giếng đứt dây,

        Người trôi nước lủ, kẻ lây lửa thành.
        Người thì mắc sơn tinh, thuỷ quái.

        Người thì vương nanh khái ngà voi.

        Có người có đẻ không nuôi,
        Có người sa sẩy, có người vong thương.

        Gặp phải lúc đi đường nhd bước,
        Cầu  "Nại - hà'"~^’ kẻ trước người sau



                                       48
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52