Page 44 - Văn Khấn Cổ Truyền Của Người Việt
P. 44

Lớn sang giàu, nặng oán thù,

         Máu tươi lai láng, xương khô rã rời.

         Đoàn vô tứ^‘’ lạc loài nheo nhóc
         Quỷ không đầu, đớn khóc đêm mưa.

         Cho hay thành bại là cơ,
         Mà cô hồn biết bao giờ cho tan.

        Nào những kẻ màn lan trướng huệ,
        Những cậy minh cung quê, Hằng Nga.

         Một phen thay đổi sơn hà,

        Mảnh thân chiếc lá, biết là về đâu?
         Trên lầu cao, dưới cầu nước chảy,

         Phận đã đành trâm gãy binh rơN°‘

         Khi sao đông đúc vui cười,
         Mà khi nhắm mắt, không người nhặt xương.

         Đau đớn nhẽ! Không hương, không khói,
         Luống ngẩn ngơ, dòng suối, rừng sim.

         Thương thay! Chân yếu tay mềm

         Càng năm càng yếu,  một đêm một rầu.
         Kia những kẻ mủ cao áo rộng,

         Ngọn bút son,  thác sống ở tay
         Kinh l u â n ' g ă m   một túi đầy

         Đã đêm Quản Nhạc, lại ngày Y, Chu'^^^

         Thịnh mãn lắm, oán thù càng lắm.
         Trăm loài ma, mồ nấm chung quanh

         Nghìn vàng khôn đổi được minh,

         Lầu ca,  viện hát, tan tành còn đâu?
         Kẻ thân thích vắng sau,  vắng trước,

         Biết lấy ai bát nước, nén hưchig?


                                        45.
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49