Page 164 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 164
Nhàn chạy nhanh xuống đồi. Nhàn đã hiểu cần phải kín đáo nhƣ thế, trƣớc cả khi anh Chi
dặn.
Mẹ Chi mất từ năm nào, Chi không biết mặt. Mẹ Chi chỉ đƣợc có mình Chi. Bố Chi lấy vợ
kế, sinh ra chị em Nhàn. Chi rất thƣơng yêu hai em. Từ khi còn bé, ba anh em Chi lúc nào cũng
quấn quýt, thƣơng nhau. Những ngày đi xa, mỗi khi phảng phất tình cảm đối với quê nhà, chính
là nhớ đến các em với hoàn cảnh triền miên trong một đời sống tẻ nhạt, buồn chán ở xó làng của
các em mà thôi. Lát sau, hai chị em lấp ló lên đồi. Chị tất tả theo Nhàn, nét mặt vừa nhớn nhác
vừa hớn hở không giữ đƣợc.
Chƣa trông thấy Chi, hai mắt cô bé đã mọng đỏ.
- Bấy lâu anh đi đâu?
Chi nói:
- Anh đi làm cách mệnh em ạ.
- Em chƣa hiểu là anh nói thế nào...
- Đằng trƣớc cửa nhà mình vẫn còn chiếc cối đá to, em nhỉ? Anh còn nhớ cái chày gỗ giã
xuống mãi đến nỗi lòng đá cối lõm sâu bằng gang tay. Có dễ cái chày giã xuống đến một nghìn
năm rồi. Một nghìn đời ngƣời đói khổ rồi. Mãi thế ƣ? Không đƣợc. Không thể mãi thế. Phải thay
đổi, em ạ. Thay đổi đời ngƣời là làm cách mệnh, anh đi làm cách mệnh để đánh thằng Tây, lấy
lại đất nƣớc, đem cái thay đổi sung sƣớng lại cho mọi ngƣời.
Cô gái cũng chƣa hiểu thế nào. Nhƣng nƣớc mắt cô dòng dòng xuống. Dù cho những năm
vừa rồi anh đi xa, anh đi đâu nhƣng cũng chƣa bao giờ cô biết anh có lý tƣởng và những ƣớc mơ
khác lạ nhƣ thế. Nhƣng nghe anh nói và cứ gẫm nhƣ đời anh và đời em, trong cảnh tù ngục gia
đình suốt cả tuổi trẻ, đã khiến cô gái nói:
- Anh đƣa em đi cách mệnh với.
Nhàn cũng bắt chƣớc chị:
- Cho em đi với.
Chi mỉm cƣời. Thế là đƣờng cách mệnh vào Bắc Sơn đã làm đƣợc đến Bản Hẻo rồi.
*
* *
Thụ vào Bắc Sơn.