Page 163 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 163
Đến lúc ánh nắng đã vàng đầy khắp đồi, thấy Nhàn, lững thững đằng kia. vẫn lệ quen ngày
trƣớc, Nhàn hay đi trâu sớm nhất xóm. Nhàn đã nhớn. Thoạt thấy em trai, chỉ mới thoáng dáng,
Chi nhận ra ngay cái đầu nó vẫn trọc nhẵn. Lúc ấy, Nhàn quay lại, gọi trâu:
- Cừa! Cừa! [23]
Nghe tiếng em gọi trâu, Chi nghẹn ngào trong lòng. Trên quả đồi này, những năm trƣớc, hai
anh em thƣờng ra chăn trâu. Bấy giờ Nhàn còn loắt choắt, theo anh đi chơi. Những lần Chi bị bố
đánh, Chi trốn lên đây ngồi khóc mẹ. Em chạy theo anh, thấy anh khóc, cũng khóc theo. Đến bữa
ăn, em thu thu đem cho anh nắm cơm của chị nắm giấu cho. Hai anh em lại khóc, nƣớc mắt ƣớt
cả cơm, tối mịt mối về. Nghĩ về Bản Hẻo, Chi chỉ còn nghĩ đến hai anh em và những chuyện
buồn ấy.
Chi bƣớc tới.
- Em Nhàn ra chăn trâu à?
Nhàn nhìn Chi rồi nhắm mắt, oà khóc. Sợ quá, đứng sững, không dám chạy. Nó tƣởng thằng
kẻ cƣớp.
- Anh đây... Anh Chi đây...
Chi bỏ cái nón che rợp nửa mặt xuống. Nhàn mở hé mắt, thấy đúng là anh Chi mình thật.
Nhàn ôm chầm lấy anh. Thế rồi Nhàn không hỏi anh Chi đƣợc một câu nào, Nhàn lại nức nở
khóc to hẳn thành tiếng.
Chi dỗ:
- Nín đi em. Ngồi xuống, anh bảo.
Nhàn ngồi xuống bên cạnh anh.
- Chị có nhà không?
- Có.
- Em về gọi chị ra đây. Anh đợi đằng gò sim kia.
- Sao anh không xuống nhà?
Chi cƣời:
- Em không sợ bố đánh anh à?
Nói thế, Nhàn hiểu. Nhàn chƣa hiểu công việc của anh nhƣ thế nào. Nhƣng mấy năm nay,
Nhàn cứ mang máng một chuyện gì lôi thôi to lớn lắm đến với anh Chi. Bây giờ anh mới về, anh
đi đâu lâu lắm mới về thế này thì chắc là bố sẽ đánh anh thật. Nhàn lại ứa nƣớc mắt. Chi bảo em:
- Đừng nói có anh ở trên này nhé. Chỉ bảo với chị thôi.